khoảng cách

Chương 1: Va chạm nơi thành phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên giữa buổi sáng oi bức của thành phố. Khải kéo vội chiếc balô trên vai, tay còn cầm một tấm bản đồ cũ kỹ mà anh mượn tạm ở nhà trọ. Dù đã đọc nhiều lần, những con đường chằng chịt vẫn khiến anh hoa mắt. Đây mới là ngày thứ hai Khải đặt chân đến nơi này – một thành phố rộng lớn, đông đúc và chẳng hề dễ thở với một chàng trai tỉnh lẻ như anh.

Khải rảo bước nhanh, tim đập thình thịch. Anh có buổi phỏng vấn quan trọng ở công ty kiến trúc mà mình mong ước từ lâu. Chỉ cần trễ giờ, mọi nỗ lực chuẩn bị suốt mấy năm học sẽ thành vô ích. Anh vừa cúi đầu dò đường, vừa cố len qua dòng người hối hả. Và rồi, "Rầm!" – một cú va chạm mạnh làm Khải loạng choạng ngã nhào, balô tuột khỏi vai.

Cùng lúc đó, một giọng nữ cất lên, đầy bực dọc:
– Anh đi đứng kiểu gì vậy? Có mắt không mà xông thẳng vào người ta?

Khải ngẩng lên. Trước mặt anh là một cô gái trẻ, ăn mặc thanh lịch với áo sơ mi trắng và váy bút chì ôm dáng. Mái tóc dài đen mượt khẽ rối vì va chạm, đôi giày cao gót bóng loáng vương chút bụi đường. Trong giây lát, Khải bối rối không chỉ vì cú ngã, mà còn vì khí chất của cô gái – vừa kiêu kỳ, vừa cuốn hút.

– Tôi… xin lỗi! Tôi vội quá nên không để ý… – Khải lắp bắp, cúi xuống nhặt tập hồ sơ rơi vãi trên đường.

Cô gái chống tay lên hông, nhíu mày:
– Xin lỗi rồi thôi à? Anh làm hỏng mất hộp cà phê tôi vừa mua rồi này.

Khải nhìn xuống, thấy ly cà phê sang trọng vương vãi trên mặt đường, vài giọt bắn cả lên vạt váy của cô. Anh tái mặt.
– Tôi thật sự xin lỗi, để tôi đền…

– Thôi khỏi. – Cô cắt ngang, giọng lạnh tanh. – Người như anh thì đền được gì? Lần sau nhớ mở mắt mà đi!

Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của Khải. Anh mím môi, nuốt nghẹn, không đáp lại. Trong mắt cô gái, anh chỉ là một gã nhà quê hậu đậu, lọc cọc giữa phố thị xa hoa này.

Cô gái xoay người bước đi, mái tóc khẽ bay trong gió. Còn Khải, anh chỉ kịp nhặt lại hồ sơ, tim nặng trĩu. Anh nào ngờ, chính cú va chạm đầy khó chịu này lại là khởi đầu cho một câu chuyện dài.

Vào đến tòa nhà kính cao sừng sững, Khải vừa thở phào vừa lau mồ hôi. Sau khi gửi xe và bước vào quầy lễ tân, anh trình bày tên công ty mình cần đến. Nhân viên hướng dẫn anh lên tầng 12. Khải chỉnh lại áo sơ mi, hít một hơi thật sâu trước khi đẩy cửa bước vào.

Nhưng vừa mở cửa, đôi mắt anh khựng lại. Ngồi giữa phòng họp, với dáng vẻ kiêu hãnh và ánh mắt sắc sảo, chính là cô gái vừa trách mắng anh dưới đường. Cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt cũng thoáng ngạc nhiên.

– Anh…? – Giọng cô khẽ cất, như không tin nổi.

Khải cũng sững người, gượng cười:
– Chào… chắc là trùng hợp quá nhỉ?

Cô gái mím môi, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Người quản lý công ty lúc ấy bước vào, cười niềm nở:
– Ồ, đây là ứng viên hôm nay sao? Tôi giới thiệu luôn, đây là Minh Thư – trưởng nhóm thiết kế trẻ nhất công ty chúng tôi.

Khải như bị sét đánh. Thì ra cô gái kiêu kỳ ấy chính là đồng nghiệp tương lai, thậm chí còn là cấp trên anh sẽ phải làm việc cùng. Minh Thư khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ không thiện cảm.

Trong buổi phỏng vấn, Khải cố gắng thể hiện hết khả năng của mình. Anh say sưa trình bày ý tưởng, tay run nhẹ nhưng ánh mắt quyết tâm. Các quản lý gật gù hài lòng. Chỉ riêng Minh Thư, cô ngồi khoanh tay, thỉnh thoảng ghi chép gì đó, thỉnh thoảng khẽ nhếch môi như đang dò xét.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Khải thở phào. Anh bước ra ngoài, vừa mừng vừa lo. Còn Minh Thư, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác lạ lùng. Cậu trai vụng về ban sáng, hóa ra lại có khát vọng và sự nghiêm túc đến thế.

Ra về, Khải đứng chờ xe buýt bên lề đường, nắng gắt hắt xuống vai. Dù mệt mỏi, trong mắt anh vẫn ánh lên tia hy vọng. Anh không biết liệu mình có được chọn hay không, nhưng anh tin bản thân đã làm hết sức.

Ở một góc khác của thành phố, Minh Thư ngồi trong quán cà phê mới mua ly khác thay cho cái bị đổ ban sáng. Cô lơ đãng nhìn màn hình điện thoại, nhưng hình ảnh gương mặt Khải lúc phỏng vấn lại cứ hiện về. “Cậu ta… rốt cuộc là người thế nào?” – Thư thầm nghĩ, khóe môi khẽ cong, nhưng rồi lại lắc đầu xua đi.

Một cú va chạm tưởng chừng vô nghĩa, nào ngờ đã đặt nền móng cho một mối duyên phức tạp. Thành phố ồn ào, nhưng hai con người ấy, ở hai thế giới khác biệt, đã vô tình bước vào quỹ đạo của nhau. Và từ đây, câu chuyện bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×