Buổi sáng hôm sau, Khải nhận được cuộc gọi từ công ty: anh đã trúng tuyển, chính thức trở thành nhân viên thử việc trong nhóm thiết kế. Niềm vui dâng trào khiến anh gần như nhảy cẫng lên, bao lo toan về chuyến đi lên thành phố dường như tan biến. Nhưng trong lòng, Khải cũng thoáng chút lo lắng – nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của Minh Thư, anh cảm thấy chặng đường phía trước chẳng dễ dàng gì.
Ngày đầu đi làm, Khải bước vào văn phòng với tâm thế đầy háo hức. Căn phòng sáng bừng ánh đèn, những bàn làm việc gọn gàng xếp dọc hai bên. Máy tính, bản vẽ, và cả tiếng bàn phím gõ lách cách hòa cùng mùi cà phê thơm nồng. Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Phải làm tốt, Khải à, đừng để ai coi thường.
Minh Thư bước vào. Cả nhóm chào đồng loạt, riêng Khải gật đầu lúng túng. Thư không đáp, chỉ liếc anh một cái, rồi đặt xấp tài liệu xuống bàn.
– Đây là dự án mới. Mọi người xem qua bản thuyết minh, chiều nay chúng ta họp bàn chi tiết.
Khải cầm bản in lên, chăm chú đọc. Những dòng chữ kỹ thuật dày đặc khiến anh hoa mắt, nhưng anh quyết tâm không bỏ sót. Anh đã học, đã mơ ước khoảnh khắc này suốt mấy năm, giờ không thể chùn bước.
Đến buổi họp, Khải mạnh dạn phát biểu:
– Em nghĩ phần thiết kế sảnh chính nếu dùng nhiều kính trong suốt sẽ tạo cảm giác rộng rãi, hiện đại hơn. Đồng thời, ánh sáng tự nhiên sẽ tiết kiệm năng lượng…
Anh trình bày bằng tất cả sự say mê. Nhưng khi vừa dứt lời, Minh Thư lập tức chen vào:
– Ý tưởng đó không thực tế. Vật liệu kính cho diện tích lớn sẽ đội chi phí lên gấp đôi, hơn nữa ở khí hậu nóng như thế này, nó chỉ làm tăng nhiệt độ bên trong tòa nhà.
Cả phòng im lặng. Khải đỏ mặt, ngượng ngùng. Anh lắp bắp:
– Em… em đã tính đến việc dùng loại kính cách nhiệt…
– Tính toán thế nào? – Thư khoanh tay, giọng sắc lạnh. – Nếu không đưa ra con số cụ thể thì chỉ là nói suông. Công ty này không làm việc bằng cảm tính.
Lời nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt Khải. Anh nắm chặt bàn tay, hít sâu để kìm nén.
– Tôi… sẽ bổ sung ngay. Nhưng tôi nghĩ ít nhất nên thảo luận ý tưởng trước khi gạt bỏ thẳng thừng.
Câu đáp trả khiến không khí trong phòng căng như dây đàn. Các đồng nghiệp nhìn nhau, có người nín cười, có người ái ngại. Minh Thư hơi khựng lại, không ngờ anh chàng tỉnh lẻ này lại dám phản ứng.
– Nếu anh muốn chứng minh, hãy đưa ra bản thiết kế chi tiết. Chiều mai đặt trên bàn tôi. – Giọng Thư đanh lại, như một lời thách thức.
Khải nuốt nước bọt, gật đầu.
– Được, tôi sẽ làm.
Tan họp, anh ngồi lì ở bàn làm việc. Trên màn hình, những dòng số liệu nhảy múa, nhưng trong đầu anh lại vang lên câu nói chua chát: “Người như anh thì đền được gì?” từ ngày đầu gặp. Anh cắn răng, quyết không để bị đánh bại.
Đêm đó, Khải thức đến khuya trong căn phòng trọ chật hẹp. Ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Anh lật từng cuốn sách cũ, gõ từng dòng tính toán, phác họa từng nét vẽ. Trong lòng, sự tức giận với Minh Thư dần biến thành động lực.
Ở phía bên kia thành phố, Minh Thư ngồi trước laptop, vẫn nhớ đến ánh mắt bướng bỉnh của Khải. Cô không quen có người phản biện gay gắt mình như thế, nhất là một tân binh. Nhưng lạ thay, thay vì khó chịu hoàn toàn, trong lòng cô lại dấy lên một tia tò mò: Liệu anh ta có thực sự làm được không?
Ngày hôm sau, khi Khải bước vào công ty với tập hồ sơ dày cộp trên tay, ánh mắt anh sáng rực. Dù đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng trong đó ẩn chứa sự quyết tâm rực lửa. Anh đặt xấp bản vẽ xuống bàn của Minh Thư, giọng chắc nịch:
– Đây là câu trả lời của tôi.
Minh Thư khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên. Trận đấu khẩu đầu tiên chỉ mới bắt đầu.