Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ phòng Linh An, chiếu lên bàn học còn ngổn ngang sách vở. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn không thể nào tan biến. Ngôi nhà này, rộng rãi, hiện đại, đầy đủ tiện nghi, nhưng với Linh An, chẳng khác gì một lâu đài lạnh lẽo, nơi những tiếng cười dường như đã biến mất từ lâu.
Cha cô, ông Minh, là người đàn ông nghiêm nghị. Ông không giỏi biểu hiện tình cảm, mọi lời nói đều thẳng thắn, sắc bén và đôi khi khiến người khác cảm thấy áp lực. Anh trai cô, Minh Tuấn, cũng không phải ngoại lệ. Tuấn luôn tỏ ra cứng nhắc, nghiêm khắc, đặc biệt khi nhắc đến chuyện học hành hay cách cư xử của Linh An. Ngay từ nhỏ, cô đã học cách tự lập, quen với cảm giác thiếu vắng một vòng tay ấm áp.
“An, ăn sáng chưa?” – Anh trai cô gọi từ phòng bếp, giọng vẫn như thường lệ: ngắn gọn, không hề có chút ấm áp.
“Chưa…” – Linh An trả lời, vội vàng xếp sách lại. Cô không muốn phải đối mặt với những lời cằn nhằn.
Ngồi vào bàn ăn, Linh An nhìn cha mình đang nghiêm nghị đọc báo. Ông Minh hầu như không ngẩng lên, thỉnh thoảng chỉ gật gù một cái. Bữa sáng diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng xì xèo của nồi cơm điện và tiếng thìa va vào chén. Cô thầm nghĩ: “Gia đình mình, sao cứ như sống với người dưng vậy?”
Đang ăn dở, Linh An bỗng nghe tiếng chuông cửa reo. Cô nhíu mày, không ngờ ai lại đến sớm như vậy. Mở cửa, một chàng trai khoảng tuổi cô, với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt ấm áp, đứng trước cửa.
“Chào Linh An, mình là Hoàng Duy. Chúng ta gặp nhau ở lớp học thêm hôm trước, mình ở gần đây, tiện nên ghé qua xem em có ổn không.”
Linh An hơi bối rối. Cô nhớ ra Duy – người bạn cùng lớp, hiền lành, luôn lặng lẽ quan sát cô từ xa. Đối với cô, Duy là một ẩn số dễ chịu giữa một thế giới lạnh lùng mà cô đang sống.
“À… à… Chào…” – Linh An ngập ngừng, chẳng biết nói gì thêm.
Duy cười, không ép buộc gì, chỉ đặt túi bánh và vài cuốn sách lên bàn. “Không sao đâu, mình chỉ muốn đến chơi một chút. Em trông có vẻ mệt mỏi.”
Linh An chợt thấy trái tim mình rung lên lạ thường. Một cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng cô. Từ nhỏ, cô đã quen với sự nghiêm khắc, khắt khe, nên mỗi cử chỉ dịu dàng của Duy khiến cô vừa bối rối vừa ngạc nhiên.
Sau một lúc trò chuyện, Duy đứng dậy chuẩn bị về. Trước khi ra cửa, cậu nói: “Nếu cần gì, đừng ngại gọi cho mình nhé. Mình sẽ đến ngay.”
Linh An nhìn theo bóng Duy khuất dần, lòng vừa ấm áp vừa có chút bâng khuâng. Cô tự hỏi: “Liệu có phải lần đầu tiên, mình thấy một người quan tâm thật lòng?”
Buổi sáng trôi qua, nhưng Linh An không còn cảm giác cô đơn như trước. Duy đã vô tình mở ra một cánh cửa, một khoảng không gian mà cô chưa từng có: nơi cô cảm nhận được sự quan tâm, sự đồng cảm.
Chiều đến, khi ngồi một mình trên ban công, nhìn xuống con đường vắng, cô nhớ lại mẹ – người mà cô chưa bao giờ quên. Mỗi kỷ niệm đều như một viên đá nặng đè lên tim cô: những buổi chiều mẹ dắt tay cô đi dạo, những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ… Mất mẹ quá sớm, Linh An học cách sống độc lập, nhưng cũng để lại một khoảng trống không ai lấp đầy.
Cô thở dài. “Phải rồi, mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng mình có thể thay đổi hiện tại.”
Linh An cầm điện thoại, nhắn cho Duy một tin nhắn đơn giản: “Cảm ơn cậu đã đến hôm nay. Mình… thấy vui.”
Duy trả lời ngay lập tức: “Mình luôn ở đây mà. Không sao đâu.”
Cô mỉm cười, cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Có lẽ, bắt đầu từ hôm nay, Linh An sẽ học cách mở lòng. Không chỉ với Duy, mà còn với chính cha và anh trai của mình. Bởi cô nhận ra, yêu thương đôi khi chỉ cần bắt đầu từ những điều nhỏ bé.
Cánh cửa sổ phòng Linh An vẫn mở, ánh nắng chiếu vào, rọi lên khuôn mặt cô. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Linh An cảm thấy rằng thế giới không hoàn toàn lạnh lẽo. Và có lẽ, cô sẽ học cách yêu thương…