khoảng trống trong tim

Chương 2: Lời an ủi thầm lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn. Hình ảnh Duy hôm qua vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô – nụ cười hiền lành, ánh mắt dịu dàng, cùng những lời nói giản dị mà ấm áp. Cô tự nhủ: “Chắc mình hơi ngốc, nhưng thật sự cảm thấy vui…”.

Tuy nhiên, bước chân xuống bếp, cô liền nhận ra sự im lặng thường trực vẫn bao trùm căn nhà. Cha cô vẫn chăm chú đọc báo, anh trai vẫn hầm hầm bên bàn ăn. Một lần nữa, Linh An cảm thấy sự cô đơn len lỏi.

“An, hôm nay đi học thêm có cần mẹ đưa không?” – Minh Tuấn hỏi, giọng vẫn khắt khe nhưng ít ra còn có một chút quan tâm.

“Không cần, mình tự đi được rồi.” – Linh An trả lời, cố giữ vẻ bình tĩnh.

Bữa sáng kết thúc nhanh chóng trong im lặng. Linh An rót một cốc nước, nhấn mạnh cảm giác rằng mọi thứ ở đây đều xa cách, dù họ sống chung nhà.

Trên đường đến lớp học thêm, Linh An chợt thấy bóng Duy đang đứng bên đường, vẫy tay chào cô. Cô không kịp nói gì, nhưng Duy đã tiến đến gần.

“Chào Linh An, hôm nay trông em có vẻ mệt mỏi.” – Duy nhẹ giọng.

“Ừ… chỉ là hơi áp lực thôi.” – Linh An lúng túng, vừa đi vừa bước chậm lại.

Duy đi cùng cô, vừa đi vừa trò chuyện về những điều nhỏ nhặt: lớp học, thầy cô, một vài chuyện hài hước trong trường. Linh An cảm thấy tâm trạng tốt lên hẳn. Cô nhận ra, Duy không chỉ quan tâm qua lời nói, mà còn để ý đến từng biểu hiện nhỏ của cô.

Khi đến lớp, Linh An ngồi vào bàn, nhưng đầu óc vẫn còn nghĩ về Duy. Cô nhớ ánh mắt kiên nhẫn của cậu, nụ cười ấm áp, và cách cậu im lặng nhưng luôn bên cạnh khi cô cần. Tâm trạng cô như có một luồng năng lượng mới, vừa an tâm vừa cảm thấy lạ lùng.

Buổi học kết thúc, Linh An về nhà, nhưng vừa bước chân vào phòng khách, cô nghe thấy anh trai đang cáu kỉnh với cha:

“Ba lại bắt An học thêm môn này? Nó cần nghỉ ngơi chứ!” – Minh Tuấn lớn tiếng.

Ông Minh nghiêm nghị đáp: “Con nghĩ con biết hết mọi chuyện sao? Chúng ta phải lo tương lai cho nó.”

Linh An đứng bên cửa, cảm thấy trái tim mình nhói lên. Những lời nói tưởng chừng bình thường nhưng lại như nhấn mạnh khoảng cách giữa cô và gia đình. Cô đi vào phòng, đóng cửa lại, tự nhủ: “Mình không thể thay đổi họ ngay lập tức, nhưng ít nhất mình có thể giữ bình tĩnh và tự bảo vệ bản thân.”

Đêm đến, Linh An ngồi trên ban công, nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô cầm điện thoại, nhắn cho Duy:

“Hôm nay… mình thấy áp lực quá. Cảm ơn cậu nếu có nghe được.”

Duy trả lời ngay: “Mình luôn ở đây mà. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Linh An mỉm cười, cảm thấy tim ấm lên. Có người quan tâm, có người hiểu cô, ít nhất cũng đủ để cô cảm thấy không cô đơn hoàn toàn.

Ngày hôm sau, Duy bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà Linh An, cầm một bó hoa nhỏ.

“Em thích hoa hồng vàng, đúng không?” – Duy hỏi, giọng dịu dàng.

Linh An đỏ mặt, không ngờ Duy lại nhớ những điều nhỏ nhặt như vậy. “Ừ… cảm ơn cậu…” – Cô trả lời, giọng trầm ấm, vừa ngượng vừa vui.

Nhưng niềm vui này chưa trọn vẹn. Anh trai cô, Minh Tuấn, xuất hiện ngay lúc đó, ánh mắt nghiêm nghị.

“Linh An, cậu này là ai? Sao lại đến nhà em mà không báo trước?” – Tuấn hỏi, giọng đầy nghi ngại.

Duy mỉm cười lịch sự: “Chào anh, mình là Hoàng Duy, bạn học của Linh An.”

Tuấn vẫn nhíu mày, nhưng Linh An cảm nhận được sự quan tâm bên dưới vẻ nghiêm khắc đó. Cô quyết định đứng lên bảo vệ:

“Tuấn, cậu ấy chỉ là bạn thôi. Không cần lo lắng quá.”

Tuấn nhìn cô một lúc, rồi im lặng. Linh An thở phào, cảm giác vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm.

Đêm hôm đó, cô lại ngồi trên ban công, nhắc lại mọi chuyện trong ngày. Cô tự nhủ: “Mình đã làm một bước nhỏ… bước đầu học cách nói ra suy nghĩ và bảo vệ bản thân.”

Trong lòng, Linh An cảm thấy, sự hiện diện của Duy không chỉ giúp cô vui vẻ, mà còn là một động lực để cô học cách mở lòng với gia đình, dần hiểu rằng yêu thương cũng có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Cánh cửa phòng Linh An vẫn mở, gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác hy vọng: cô sẽ học cách yêu thương, không chỉ với Duy, mà còn với cha và anh trai – những người dường như nghiêm khắc nhưng cũng yêu thương cô theo cách riêng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×