Sáng thứ Hai, Linh An bước vào lớp học với tâm trạng hơi nặng nề. Hôm nay, cô nhận được một thông báo bất ngờ từ giáo viên: dự án nhóm mà cô phụ trách sẽ phải báo cáo trước toàn trường vào cuối tuần. Đồng thời, một số bạn học cũ, trong đó có Hương, tỏ ra ghen tị và bắt đầu thách thức cô trước cả lớp.
“Linh An, cậu có chắc là làm được không? Dự án này quan trọng mà,” – Hương nhếch môi cười, ánh mắt dò xét.
Linh An hít một hơi sâu, nhưng lòng vẫn hồi hộp. Cô nhớ lại lời động viên của Duy: “Em mạnh mẽ lắm, mình tin em.”
Chiều hôm đó, về nhà, Linh An nhận được yêu cầu từ cha: “An, ba muốn em tập trung hoàn toàn cho việc học, không được để việc vui chơi chi phối.”
Tim cô nhói lên. Một bên là áp lực từ trường học, một bên là kỳ vọng của gia đình. Linh An cảm thấy bối rối, không biết nên lựa chọn thế nào.
Ngay lúc đó, Duy nhắn tin: “Em ổn chứ? Nếu em muốn, mình có thể giúp em sắp xếp dự án. Em không cần phải đối mặt một mình.”
Linh An đọc tin nhắn, lòng nhẹ nhõm. Cô nhắn lại: “Cậu… cảm ơn. Mình… mình sẽ nhờ cậu giúp.”
Buổi tối, Duy đến nhà, mang theo sổ tay và kế hoạch làm dự án. Hai người ngồi bên bàn, cùng thảo luận, lên ý tưởng và phân công công việc. Linh An nhận ra rằng, nhờ có Duy, cô không còn cảm giác áp lực đơn độc.
Trong lúc làm việc, Linh An giật mình khi cha bước vào phòng: “An, ba thấy cậu làm việc nghiêm túc. Ba không muốn ngăn cản, chỉ muốn em cân nhắc thời gian học và nghỉ ngơi.”
Linh An mỉm cười, nói: “Con hiểu rồi, ba. Con sẽ cân bằng mọi thứ.”
Cha cô gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn. Minh Tuấn cũng đứng bên cạnh, gật gù: “Anh cũng tin em sẽ làm tốt.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Linh An. Cô biết, sự lựa chọn của mình không phải là đứng một mình giữa áp lực, mà là biết nhờ cậy người khác, cân bằng giữa trách nhiệm và hạnh phúc.
Cuối buổi tối, khi Duy chuẩn bị về, Linh An nắm tay cậu: “Cảm ơn cậu… hôm nay mình cảm thấy vững vàng hơn.”
Duy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình sẽ luôn bên em. Em không cần phải sợ bất cứ điều gì.”
Linh An cảm nhận được nhịp tim mình ấm áp. Cô biết, tình cảm với Duy đang ngày càng sâu sắc, và quan trọng hơn, cô học được cách yêu thương – yêu bản thân, yêu gia đình và cả người bên cạnh mình.
Ngồi trên ban công, nhìn ra bầu trời đầy sao, Linh An mỉm cười. Cô tự nhủ: “Mỗi thử thách, mỗi bước đi, đều giúp mình trưởng thành hơn. Mình sẽ tiếp tục học cách yêu thương – và lần này, sẽ không còn cô đơn nữa.”