khoảng trống trong tim

Chương 9: Khoảnh khắc ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày Chủ nhật, Linh An thức dậy với tâm trạng thư giãn hiếm có. Những căng thẳng của tuần trước dường như đã lùi lại, nhường chỗ cho một không gian bình yên.

Duy nhắn tin từ sáng: “Hôm nay rảnh không? Mình muốn đưa em đi dạo quanh hồ.”

Linh An cười nhẹ, nhắn lại: “Được, mình cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

Khi họ gặp nhau, Duy đã chuẩn bị một chiếc ba lô nhỏ, bên trong có bánh ngọt và một tấm chăn mỏng. “Mình nghĩ mình sẽ làm một buổi picnic nho nhỏ cho em,” – Duy nói, ánh mắt dịu dàng.

Linh An đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa vui. “Cậu… cậu thật chu đáo.”

Họ đi đến hồ gần công viên, nơi ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Duy trải chăn, đặt bánh ngọt và ly nước lên, rồi mời Linh An ngồi. Không khí nhẹ nhàng, chỉ có tiếng chim hót và gió thổi.

“Cậu biết không, hôm nay mình mới nhận ra… mình thật sự quý trọng những phút giây yên bình thế này,” – Linh An nói, giọng trầm ấm.

Duy mỉm cười, ánh mắt hướng về cô: “Mình cũng vậy. Và mình muốn những khoảnh khắc này luôn có em bên cạnh.”

Linh An cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng lần này là cảm giác ấm áp, dịu dàng. Cô nhìn Duy, ánh mắt dịu dàng, rồi nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu… vì luôn ở bên mình.”

Duy cúi xuống gần cô, giọng nhỏ: “Em không cần nói gì đâu… chỉ cần cảm nhận thôi.”

Trong giây phút ấy, Linh An cảm nhận được một sự gần gũi đặc biệt – không phải chỉ là tình bạn, mà là sự quan tâm và yêu thương sâu sắc. Cô không nói gì, chỉ nắm nhẹ tay Duy.

Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười và những câu chuyện giản dị. Linh An cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, như thể cả thế giới đều yên bình, chỉ còn cô và Duy.

Khi trở về nhà, cha cô đang ngồi đọc sách trong phòng khách, còn anh trai đang sắp xếp hoa quả trên bàn. Không khí trong nhà ấm áp, dịu dàng. Linh An bước vào, mỉm cười:

“Ba, Tuấn, hôm nay con đi chơi với Duy. Mình có một buổi chiều thật vui.”

Ông Minh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Ba thấy con vui là đủ. Nhớ giữ sức khỏe nhé.”

Minh Tuấn cũng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Anh thấy em hạnh phúc là anh vui rồi.”

Linh An cảm thấy trái tim mình tràn đầy ấm áp. Cô biết, học cách yêu thương không chỉ là tình cảm lãng mạn với Duy, mà còn là tình cảm gia đình – sự tin tưởng, sự gần gũi và niềm vui khi được ở bên những người yêu thương.

Đêm về, Linh An nhắn tin cho Duy: “Hôm nay thật sự hạnh phúc. Cảm ơn cậu.”

Duy trả lời ngay: “Mình cũng vậy. Chỉ cần em cười là mình vui.”

Linh An mỉm cười, ngồi nhìn trăng ngoài cửa sổ. Cô biết rằng, cuộc hành trình học cách yêu thương đang dần trở nên trọn vẹn hơn – với Duy bên cạnh, với gia đình mở lòng, và với chính bản thân, cô sẽ mạnh mẽ, hạnh phúc và yêu thương trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×