khoảnh khắc trùng phùng

Chương 1: Thành phố ven sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn, chuyến tàu rời ga, đưa An trở lại thành phố ven sông sau nhiều năm phiêu bạt. Gió đầu thu thổi qua khung cửa kính, mang theo hơi nước lẫn mùi ngai ngái của bùn non. Thành phố không thay đổi nhiều, nhưng trong mắt An, từng con đường, từng bức tường loang lổ đều mang dáng dấp khác lạ, như đang trôi chậm giữa dòng ký ức.

Anh ngồi lặng, chiếc máy ảnh cũ đặt trên đùi. Ống kính đã theo anh khắp những miền đất xa xôi, ghi lại hàng ngàn gương mặt, cảnh vật. Nhưng kỳ lạ thay, trong bộ sưu tập ấy, không một tấm hình nào giữ nổi hình bóng khiến anh trăn trở suốt bao năm: gương mặt thiếu nữ mười bảy tuổi, bên cây cầu cổ dưới ánh trăng.

Khi taxi đưa anh qua quảng trường trung tâm, ánh sáng hoàng hôn phủ vàng mặt sông. Dòng sông hiền hòa, đôi bờ xanh rì cây cối, phản chiếu mái ngói cũ kỹ và những tòa nhà mới mọc cao. Nơi này từng là cả tuổi thơ anh – tiếng rao của những gánh hàng rong, mùi khói bếp len vào buổi tối, và nhất là tiếng chuông ngân dài từ ngôi chùa bên bờ đông.

An đặt hành lý ở căn phòng thuê nhỏ gần bến thuyền. Anh chọn vị trí này không phải vì tiện, mà bởi từ ban công nhìn xuống có thể thấy dòng sông trải dài đến tận chân cầu xưa. Dù cầu đã bị phong tỏa sau vụ sập một nhịp nhiều năm trước, nhưng trong mắt anh, nó vẫn hiện diện nguyên vẹn – như một vết khắc trong tâm trí.

Đêm xuống, An mang máy ảnh ra phố. Những con hẻm hẹp trải dài, ánh đèn vàng hắt lên tường đá loang lổ. Anh giơ máy, chụp vô thức, như muốn lưu giữ từng chút hồn của thành phố. Bỗng dưng, qua khung ngắm, anh bắt gặp bóng dáng một cô gái đi ngang cầu thang cổ. Tà váy dài bay nhẹ, dáng đứng nghiêng nghiêng. Tim anh chùng xuống, ngỡ như vừa nhìn thấy bóng người năm xưa. Anh nhấn chụp liên tiếp, rồi vội đuổi theo.

Nhưng khi chạy ra góc phố, cô gái đã biến mất, chỉ còn mùi hương nhài thoảng trong gió. An dừng lại, thở dốc, ngón tay siết chặt máy ảnh. Trong đầu vang lên một câu hỏi quen thuộc: phải chăng định mệnh đang bắt đầu khơi lại vết nứt thời gian?

Anh ngẩng nhìn dòng sông mờ sương, lòng dấy lên cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ. Thành phố này, tưởng đã ngủ yên trong ký ức, giờ đây lại mở ra một chương mới – nơi quá khứ và hiện tại dường như sắp trùng phùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×