khoảnh khắc trùng phùng

Chương 2: Cầu xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan đứng lặng bên bờ sông, mắt dõi về phía cây cầu đá cũ kỹ đã vắt ngang dòng nước suốt hơn trăm năm. Cầu không dài, nhưng từng viên gạch, từng mảng lan can phủ rêu đều chứa đựng dấu tích của thời gian. Một nhịp cầu đã gãy từ nhiều năm trước, để lại khoảng trống tối đen như một vết thương sâu chưa bao giờ được khâu vá. Dòng sông vẫn chảy xiết, mang theo mảnh gỗ, lá khô, và cả những câu chuyện của bao thế hệ người dân.

Lan nắm chặt tập hồ sơ trong tay, cố trấn tĩnh trái tim đang đập mạnh. Cô vừa được giao một nhiệm vụ quan trọng: phục dựng cây cầu xưa này. Về mặt kỹ thuật, đây là dự án khó, bởi công trình đã xuống cấp nghiêm trọng. Nhưng điều khiến Lan cảm thấy áp lực hơn cả lại không nằm ở bản vẽ hay kết cấu, mà ở chính sự ràng buộc vô hình mà cô không sao gọi tên. Ngay từ lần đầu đặt chân tới, cô đã có cảm giác như mình vốn thuộc về nơi này, như thể đã từng bước qua từng phiến đá, từng nhịp cầu, từ rất lâu rồi.

Tiếng gió đầu thu thổi qua mang theo mùi bùn non ngai ngái. Mùi ấy khiến Lan bất giác nhắm mắt. Và rồi, trong bóng tối của đôi mi khép hờ, một hình ảnh chợt hiện về: ánh trăng sáng lạnh trải dài trên mặt sông, một chàng trai đứng chờ ở đầu cầu, dáng người mơ hồ nhưng đầy quen thuộc. Trái tim Lan thắt lại, nửa ngỡ ngàng, nửa hoang mang. Tại sao giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều năm qua, và tại sao ngay khi đứng ở đây, ký ức ấy lại trở nên chân thực đến thế?

– Lan, lại đây xem! – Giọng anh Hoàng, trưởng nhóm khảo sát, vang lên, kéo cô trở về hiện tại.

Cô bước tới, thấy mọi người đang chăm chú nhìn vào nhịp cầu gãy. Những viên đá vỡ nát, cốt thép lộ ra han gỉ như xương mục. Hoàng cau mày:

– Kết cấu ở đây đã rệu rã. Muốn phục dựng phải làm lại từ móng, tốn kém và mất thời gian lắm. Có lẽ phương án xây mới sẽ khả thi hơn.

Lan im lặng, đôi mắt vẫn bám chặt vào khoảng trống gãy đổ. Trong lòng cô dâng lên một luồng cảm xúc kỳ lạ, vừa xót xa vừa kiên định. Cô khẽ đáp, giọng nhỏ nhưng chắc nịch:

– Không, cầu này phải được phục dựng. Nó không chỉ là công trình, mà là linh hồn của thành phố này.

Hoàng nhìn cô, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu, không tranh luận thêm. Đoàn khảo sát tiếp tục đo đạc, ghi chép. Đến khi mọi người lần lượt rời đi, Lan vẫn đứng lại. Ánh chiều buông xuống, nhuộm dòng sông thành màu đỏ quạch. Cô đưa tay khẽ chạm lên lan can đá sần sùi, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, một tia ấm áp lạ thường lại lan tỏa, như thể bên trong khối đá già nua kia vẫn còn nhịp đập âm thầm.

Lan hít một hơi sâu. Cô thầm nhủ với chính mình: “Mình sẽ làm sống lại cây cầu này, bằng mọi giá. Bởi đâu đó, có một phần ký ức của mình vẫn còn ngủ quên ở đây.”

Đêm xuống, cô trở về căn phòng trọ nhỏ. Trên bàn, dưới ánh đèn vàng, Lan mở laptop, gõ những dòng đầu tiên cho nhật ký dự án:

“Ngày đầu tiên khảo sát cầu. Kết cấu mục nát, nhưng linh hồn vẫn còn. Cầu xưa – không chỉ là công trình, mà còn là ký ức. Tôi không hiểu vì sao bản thân lại bị níu kéo mạnh mẽ đến thế. Có cảm giác như… nơi này đang chờ tôi.”

Cô gõ xong, ngồi lặng rất lâu. Ngoài cửa sổ, gió từ sông thổi vào mát lạnh. Bỗng, thoáng qua làn gió ấy, Lan nghe như có tiếng bước chân, tiếng gọi khẽ của một giọng nam xa xôi. Cô giật mình, quay ra, nhưng chỉ thấy bóng nước mờ nhòe.

Lan khép máy tính, ôm lấy cuốn sổ tay, trong lòng dấy lên một nỗi bâng khuâng khó tả. Cô không hề hay biết, ở một nơi khác của thành phố, có một người đàn ông cũng đang trăn trở với một bức ảnh mới chụp. Trong khung hình mờ sương ấy, hiện lên dáng một cô gái đứng bên cầu, mái tóc dài bay theo gió – giống hệt như hình bóng trong giấc mơ mười bảy năm trước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×