Đêm sau, An trở lại bờ sông. Lần này, anh không mang theo máy ảnh. Thứ anh muốn thấy không còn nằm gọn trong khung hình, mà ở ngay nơi trái tim rung lên mỗi khi nhớ về quá khứ.
Lan cũng đến, như một sự hẹn thầm lặng. Cô bước chậm trên bậc đá, mắt nhìn ra phía cầu. Hai người chẳng cần nói, chỉ lặng lẽ đứng cạnh nhau, như thể cả thành phố đã ngủ yên, chỉ còn họ thức cùng dòng sông.
Ánh trăng tròn vẫn treo cao, sáng đến mức soi rõ từng vệt sóng. Rồi bất ngờ, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng guốc gỗ, tiếng cười nói vọng lại từ đâu đó. Lan khựng lại, còn An nín thở. Họ cùng ngoái nhìn.
Trước mắt họ, cầu gỗ xưa hiện lên nguyên vẹn. Đèn dầu lung linh, bóng người qua lại, và đâu đó có tiếng đàn bầu ngân nga. Mọi thứ diễn ra rõ ràng đến nỗi cả hai không dám chớp mắt, sợ chỉ một cái nháy mắt thôi sẽ làm tất cả tan biến.
Lan siết chặt tay vào tập hồ sơ, còn An thì đưa tay ra như muốn chạm vào làn khói mờ trước mặt. Thế nhưng, thay vì trôi đi, cảnh tượng càng lúc càng rõ. Họ thấy… chính mình của nhiều năm trước.
Một chàng trai mười bảy tuổi, gương mặt sáng bừng niềm hy vọng, đứng dưới ánh trăng. Bên cạnh, một cô gái trong chiếc váy trắng giản dị, khẽ cười, mắt long lanh như chứa cả bầu trời. Họ nhìn nhau, như đang hẹn thề điều gì đó.
Lan choáng váng, trái tim đập loạn. Cô không thể phủ nhận, bóng thiếu nữ kia giống hệt mình, từng cử động, từng ánh mắt. Còn An, đôi mắt anh như muốn vỡ òa, bởi hình ảnh chàng trai kia chính là bản thân anh thuở mười bảy.
Thời gian như xoắn lại, quá khứ và hiện tại chồng lên nhau. Hai An, hai Lan, bốn ánh mắt giao thoa giữa hai chiều thời gian. Trong khoảnh khắc ấy, An khẽ gọi:
– Lan… là em thật sao?
Lan quay sang, môi run rẩy, nhưng chưa kịp đáp thì cảnh vật bắt đầu tan rã. Ánh đèn dầu chập chờn, bóng người mờ dần, rồi tất cả vỡ vụn như tấm gương rạn nứt. Còn lại chỉ là cây cầu dang dở, tiếng máy khoan, ánh đèn vàng leo lét.
Cả hai thở dốc, như vừa chạy một quãng dài. Họ nhìn nhau, trong mắt dâng tràn nỗi bàng hoàng và một sự thật không thể phủ nhận: ký ức không phải ảo giác, mà đã sống lại ngay trước mắt họ.
Lan thì thầm, gần như không thành tiếng:
– Nếu điều này là thật… nghĩa là chúng ta đã từng hẹn nhau.
An khẽ gật đầu.
– Và định mệnh đã mang chúng ta trở lại.
Dòng sông đêm nay tĩnh lặng, nhưng trong lòng họ, mọi thứ dậy sóng. Họ biết, từ khoảnh khắc này, con đường phía trước sẽ không còn như xưa nữa.