khoảnh khắc trùng phùng

Chương 9: Dòng sông đêm: ánh trăng khơi gợi ký ức chung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, thành phố ven sông yên tĩnh lạ thường. Sau cơn mưa chiều, không khí mát lành, hơi nước bốc lên bảng lảng như khói. Dòng sông chảy chậm, phản chiếu ánh trăng tròn treo cao, sáng vằng vặc như chiếc gương bạc.

An mang theo máy ảnh, nhưng lần này anh không chụp. Anh đứng trên bậc đá sát mép nước, lắng nghe từng nhịp sóng, cảm giác như thời gian đang chậm lại. Trong tay, cuốn nhật ký và lá thư không gửi vẫn còn đó, như một mảnh ghép vừa khớp vào đời anh sau bao năm lạc mất.

Đang mải suy nghĩ, anh nghe tiếng bước chân từ phía sau. Quay lại, An thấy Lan đang tiến lại gần, tay ôm chặt tập hồ sơ. Dường như cô cũng bị ánh trăng lôi kéo ra bờ sông, giống như một sợi dây vô hình nào đó nối cả hai về cùng một nơi.

– Trễ thế này, sao cô còn ở đây? – An hỏi, giọng trầm thấp.

Lan khẽ mỉm cười:

– Tôi cũng muốn xem dòng sông ban đêm. Tự dưng nhớ ra, từ nhỏ đến giờ chưa từng ngắm trăng ở chỗ này.

Câu nói tưởng chừng vô tình ấy khiến An sững lại. Chưa từng? Nhưng rõ ràng, anh nhớ một cô gái mười bảy tuổi từng hẹn dưới ánh trăng bên sông. Lẽ nào…

Cả hai đứng im lặng, nhìn mặt nước lung linh ánh bạc. Rồi, như bị thôi thúc, An đưa cho Lan xem cuốn nhật ký.

– Tôi tìm lại được cái này. Có lẽ… liên quan đến cô.

Lan cầm lấy, tò mò lật từng trang. Khi đọc đến đoạn nhắc về lời hẹn đêm trăng, tim cô bất giác run rẩy. Những câu chữ mộc mạc ấy sao giống hệt giấc mơ cô vẫn thường gặp: có chàng trai đứng dưới cầu, chờ đợi, và gọi tên cô trong gió.

– Đây… thật sự là anh viết? – Lan khẽ hỏi, giọng chùng xuống.

– Năm mười bảy tuổi. Tôi không nhớ rõ tất cả, nhưng tôi chắc chắn… từng có một người con gái, ở bến sông này. – An đáp, mắt nhìn thẳng vào cô. – Cô… có bao giờ thấy ký ức giống vậy không?

Lan im lặng. Trong đầu cô, hình ảnh cầu gỗ, đèn dầu, bóng dáng thiếu niên vụt hiện lên rồi tan đi. Cô không thể phủ nhận. Nhưng lý trí khiến cô lắc đầu:

– Có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi.

An không đáp. Anh quay ống kính máy ảnh về phía cô, nhấn nút. Tấm hình hiện ra ngay sau đó: Lan đứng bên sông, phía sau là ánh trăng tròn sáng rực. Nhưng lạ thay, trong khung hình còn mờ mờ một bóng thiếu nữ mặc áo trắng, đứng ngay cạnh cô, dường như chồng lẫn vào nhau.

Lan nhìn màn hình, đôi mắt mở to, sống lưng lạnh buốt. Còn An, bàn tay cầm máy run run. Cả hai đều thấy – bóng hình trong ký ức kia không hề biến mất. Nó tồn tại, song song, ngay bên cạnh họ.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, gió sông thổi mạnh, mặt nước gợn sóng, ánh trăng vỡ vụn thành ngàn mảnh sáng. Lan khẽ thì thầm, như tự hỏi chính mình:

– Vậy… người trong ký ức, ai là thật, ai là mơ?

An nhìn cô, giọng chắc nịch:

– Có lẽ… cả hai đều thật.

Đêm trăng kéo dài bất tận. Và bên dòng sông ấy, một sợi dây định mệnh đã siết chặt hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×