khói lam chiều ấy

Chương 10: Lời thề trên cầu gỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng rằm treo vằng vặc trên bầu trời, ánh sáng bạc trải khắp cánh đồng lúa vừa gặt còn thoảng hương rơm rạ. Con sông lặng lờ trôi, sóng nước gợn lăn tăn, phản chiếu vầng trăng như chiếc gương khổng lồ. Trên cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang bến, hai bóng dáng thanh xuân đứng kề bên nhau, ngập ngừng nhưng trái tim rộn ràng như trống hội.

Lâm nắm chặt bàn tay chai sần của mình, ngập ngừng quay sang Hương:
— “Cha mẹ em… không muốn em với anh. Anh biết hết rồi. Nhưng Hương à, anh không thể nào bỏ cuộc. Anh thương em thật lòng.”

Hương cúi đầu, gió sông lùa bay mái tóc dài, giọng run run:
— “Em sợ… Em sợ một ngày chúng ta không vượt qua nổi. Cha em nói… đời con gái gắn sai một bước là khổ cả đời.”

Lâm siết bàn tay nàng, ánh mắt sáng rực dưới trăng:
— “Nếu có khổ, thì anh khổ cùng em. Nếu phải gian nan, anh sẽ gánh thay em. Hương à, chỉ cần em tin, anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi.”

Giây phút ấy, Hương nhìn thẳng vào mắt Lâm, đôi mắt chứa đựng tất cả sự chân thành của tuổi trẻ. Nàng bật khóc, nhưng là những giọt nước mắt vừa sợ hãi, vừa ấm áp.

— “Vậy anh hứa đi… hứa rằng dù có thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em.”

Lâm đứng thẳng người, mắt hướng về vầng trăng sáng, bàn tay đặt lên tim mình, giọng kiên định vang lên giữa không gian tĩnh mịch:
— “Anh, Nguyễn Văn Lâm, hứa với trăng, với sông, với cầu gỗ này: cả đời này chỉ có Hương. Dù cha mẹ ngăn cản, dù mai sau ra sao, anh cũng không đổi thay.”

Hương khẽ run, rồi cũng chắp hai tay trước ngực, thì thầm:
— “Em, Trần Thị Hương, nguyện một lòng cùng anh. Dù gió bão thế nào, lòng em cũng không xa rời.”

Hai người nhìn nhau, rồi nắm chặt tay. Trăng sáng trên cao như chứng giám, sóng sông dập dềnh như lời đồng thuận. Cây cầu gỗ mộc mạc dưới chân họ bỗng trở thành chứng nhân thiêng liêng cho một tình yêu vừa non nớt, vừa mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như tin rằng, chỉ cần có nhau, mọi sóng gió rồi sẽ qua. Ngọn lửa tình yêu đã nhen nhóm, giờ được khắc sâu bằng lời thề ngây dại nhưng vĩnh cửu.

Đêm ấy, trăng sáng hơn bao giờ hết. Và cũng từ đêm ấy, giữa những ngăn cấm và giằng xé, Lâm và Hương đã có cho mình một bí mật thiêng liêng: Lời thề trên cầu gỗ – khởi đầu cho những năm tháng nhiều nước mắt và cả hy vọng ở phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×