khói lam chiều ấy

Chương 9: Ngọn đèn dầu trong gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đầu thu, trời trở gió, làng quê chìm trong màn sương mỏng bảng lảng. Trong căn nhà mái ngói ba gian, ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng vàng đục, hắt bóng những dáng người trên vách. Hương ngồi bên chiếc bàn gỗ, tay khẽ xoay xoay chiếc vòng cỏ khô đã héo úa – kỷ vật từ đêm trăng với Lâm. Trái tim nàng ấm áp mỗi lần nhớ lại, nhưng rồi lo âu lại tràn về, vì mấy hôm nay, gia đình bắt đầu nhắc đến chuyện không muốn nàng qua lại cùng cậu nữa.

Cha Hương, một người nề nếp và cứng rắn, chậm rãi rít hơi thuốc lào, giọng trầm vang lên trong không gian im ắng:
— “Con bé à, từ nay bớt qua lại với thằng Lâm đi. Nó vốn nghịch ngợm, không lo học hành, sau này làm được gì nên thân? Con gái phải biết giữ phận, chớ dại mà tin vào lời hẹn thề.”

Hương cúi gằm, bàn tay siết chặt vòng cỏ. Nàng muốn cãi, muốn bảo rằng Lâm đâu chỉ là cậu bé ngỗ nghịch, rằng cậu đã thay đổi, rằng tình cảm giữa họ chân thành biết bao. Nhưng đôi môi mấp máy mãi mà chẳng thốt ra lời, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Mẹ nàng ngồi kế bên, dịu giọng hơn nhưng vẫn đầy lo lắng:
— “Mẹ không cấm cản chuyện tình cảm của con, nhưng hãy nghĩ cho tương lai. Nhà nó nghèo, cha mẹ lại lam lũ, con mà gắn bó thì khổ một đời. Hãy nghĩ kỹ đi.”

Lời nói như từng nhát dao cắt vào lòng. Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió, bấc cháy lụi dần, hắt bóng dáng Hương nhỏ bé, run rẩy trên vách.

Đêm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Hương vẫn ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét. Gió lùa qua khe cửa làm ngọn lửa chập chờn, lúc sáng, lúc tối. Giống như tình yêu nàng đang mang trong lòng – sáng bừng hạnh phúc khi ở bên Lâm, nhưng lại dễ dàng bị dập tắt bởi những cơn gió phản đối của gia đình.

Ở phía bên kia, trong căn nhà tranh nghèo nàn, Lâm cũng trằn trọc không ngủ được. Cậu vừa mới nghe phong thanh từ một người bạn rằng cha mẹ Hương không thuận lòng. Ngồi bên ngọn đèn dầu nhỏ, cậu vò mái tóc ướt mồ hôi, mắt nhìn xa xăm. Bao dự định, bao ước mơ được sánh vai cùng Hương bỗng trở nên mơ hồ, mong manh.

Tình yêu vừa nhen nhóm, giờ đối diện với thử thách đầu tiên. Họ chỉ là hai trái tim tuổi trẻ, non nớt và vụng về, nhưng phải đối diện với định kiến, với khoảng cách gia cảnh.

Đêm về khuya, gió ngoài sông thổi ào qua mái lá, tiếng ngọn đèn dầu rung bấc “lách tách”. Giữa bóng tối mênh mông, cả Hương và Lâm, ở hai nơi khác nhau, đều đang thầm thì với chính mình:
“Mình sẽ không buông tay… dù có khó khăn đến đâu.”

Ngọn đèn dầu tuy mong manh, nhưng khi có bàn tay che chắn, vẫn có thể cháy sáng. Cũng như tình yêu của họ – giữa gió ngược và cấm cản – càng cháy lên quyết liệt hơn, để chuẩn bị cho lời thề sâu nặng sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×