khói lam và ánh dương

Chương 1: Khói lam chiều


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều xuống, những cánh đồng lúa vàng ươm nhuộm một màu ấm áp dưới ánh nắng tàn. Hạ Linh bước chậm trên con đường mòn quen thuộc, tay cầm chiếc nón lá cũ của mẹ, mắt dõi theo những bông lúa cúi mình trong gió. Làng quê này, với cô, luôn mang một vẻ đẹp bình dị nhưng tràn đầy sức sống, nơi tiếng chim hót, tiếng nước chảy qua kênh rạch và khung cửi trong nhà tỏa ra mùi ngai ngái của sợi lanh mới dệt.

“Linh! Cậu chạy nhanh lên, kẻo không kịp về nhà ăn cơm đó!” – tiếng Nam Phong vọng từ phía bờ ruộng. Giọng anh, lúc nào cũng pha chút lạnh lùng nhưng lại khiến cô bật cười mỗi khi nghe.

Hạ Linh nhón chân, nhanh chóng băng qua mấy bụi lúa, ánh mắt nhìn chàng trai đứng đó. Nam Phong cao ráo, mặc chiếc áo sơ mi bạc màu, tay cầm chiếc cào, gió thổi bay mái tóc đen, ánh mắt anh dường như luôn nặng trĩu một nỗi niềm mà chỉ có Hạ Linh mới cảm nhận được. Từ nhỏ, cô đã quen với ánh mắt ấy: lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng thỉnh thoảng lại dịu dàng như muốn che chở cô.

“Anh còn đứng đó làm gì nữa? Mau giúp tôi thu gom lúa thôi!” – Hạ Linh nở nụ cười, vừa giận vừa thương.

Nam Phong nhún vai, bước đến, tay đụng nhẹ vào vai cô. Hạ Linh cảm thấy tim mình bỗng dưng rung lên, một cảm giác vừa quen vừa lạ. Bao nhiêu năm tuổi thơ bên nhau, từ những ngày chơi dưới bến sông, chạy qua bãi đất trống, đến những lúc học dệt vải cùng bà ngoại, tất cả như ùa về trong một khoảnh khắc.

“Cậu… nhanh thật, không như tôi ngày xưa đâu.” – Anh nói, giọng trầm nhưng ánh mắt liếc nhìn cô, một nụ cười thoáng qua khó nhận ra.

Hạ Linh cười, nhặt mấy bó lúa rơi rớt. Những giây phút tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên đặc biệt, như bản nhạc êm dịu mà chỉ có cô và Nam Phong mới nghe thấy. Thỉnh thoảng anh có những hành động “tra nam” khiến cô giận dỗi: cãi nhau vì những chuyện vụn vặt, trêu đùa quá trớn, nhưng cô biết, trong lòng Nam Phong luôn dành cho cô một chỗ đặc biệt.

Chiều dần buông xuống, khói lam từ bếp nhà mỗi nhà trong làng bay lên, hòa vào không khí mát lành. Hạ Linh hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi ngai ngái của đồng quê, mùi bếp lửa, mùi cỏ khô, và cả mùi… của tuổi thơ chưa phai. Cô biết, những ngày tháng này sẽ còn đọng mãi trong tim, dù sau này có ra sao.

Nam Phong đứng bên cô, nhìn xa xăm về phía chân trời nơi mặt trời đang dần chìm sau những đụn lúa vàng. “Linh… cậu có biết không, tôi… chưa bao giờ quên những ngày ở đây.” – Giọng anh khẽ trầm xuống, như đang thừa nhận điều mà lâu nay anh chưa bao giờ nói.

Hạ Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn kiên cường. Cô biết, chặng đường trước mắt sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với trái tim này, cô sẵn sàng đối mặt. Một cơn gió nhẹ thổi qua, rối mái tóc dài của cô, khói lam chiều bay lên hòa cùng hương lúa. Cảnh tượng ấy đẹp đến mức cô muốn khắc ghi mãi trong tâm trí.

Hai người đứng đó, im lặng nhưng gần gũi, như thể cả thế giới ngoài kia chỉ còn lại cánh đồng, bến sông, khung cửi và một tình cảm trong sáng, đầy hứa hẹn. Tiếng chim về tổ, tiếng lá xào xạc trong gió và khói lam chiều tạo thành một bản hòa ca dịu dàng, mở ra câu chuyện thanh xuân ngọt ngào nhưng cũng đầy giằng xé của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×