Sáng hôm sau, sương còn đọng trên những bông lúa, Hạ Linh đã ra vườn, tay thoăn thoắt chăm sóc những luống rau xanh mướt sau cơn mưa đêm qua. Ánh nắng đầu ngày len qua tán tre, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mái tóc đen dài của cô. Dáng vẻ dịu dàng, hiền lành của Hạ Linh khiến bất cứ ai lần đầu gặp cũng cảm thấy dễ chịu, nhưng những ai quen biết lâu hơn lại nhận ra trong ánh mắt cô một sức mạnh kiên cường, một nghị lực không dễ gì khuất phục.
Bên hiên nhà, khung cửi đã được bà ngoại chuẩn bị từ tối hôm trước. Hạ Linh ngồi xuống, khẽ đặt sợi lanh mảnh vào khung, tay khéo léo thao tác, từng bước dệt nên những mảnh vải tinh tế. Cô yêu công việc này, yêu những sợi lanh mộc mạc, yêu cách mà từng sản phẩm nhỏ bé ấy mang hơi ấm của gia đình lan tỏa khắp làng. Những lúc dệt, cô thường nhớ tới Nam Phong – chàng trai luôn thích đứng xem cô thao tác, thỉnh thoảng trêu chọc nhưng đôi khi lại lặng im, chăm chú quan sát từng động tác của cô.
Tiếng chim chiền chiện rộn rã, hòa cùng tiếng lách cách của khung cửi và tiếng nước chảy ngoài sân, tạo nên một bản nhạc đồng quê êm dịu. Hạ Linh vừa dệt vừa mỉm cười, lòng bình yên, nhưng thỉnh thoảng, một bóng hình quen thuộc thoáng qua trong ký ức khiến cô khẽ đỏ mặt. Nam Phong đôi khi lạnh lùng, nhưng lại khiến trái tim cô rung động theo cách khó tả.
“Linh, nhìn cậu dệt mà tôi còn phải ngồi học tập,” – tiếng Nam Phong vang lên từ cửa sổ. Anh đứng đó, tay cầm quyển sách, ánh mắt pha chút trêu chọc nhưng cũng đầy quan sát.
Hạ Linh nhún vai, cười hiền: “Anh đứng đó làm gì? Mau vào phụ giúp chứ! Không thì đến bữa cơm lại trách tôi đấy.”
Nam Phong bước vào, cẩn thận ngồi xuống bên khung cửi. Anh không quen với việc làm thủ công, nhưng hôm nay, anh muốn thử, muốn gần gũi hơn với những gì Hạ Linh yêu thích. Hạ Linh vừa dạy anh cách luồn sợi, vừa dặn dò tỉ mỉ. Trong ánh mắt cô, không chỉ là sự kiên nhẫn mà còn là một tình cảm dịu dàng, không lời nhưng đủ khiến Nam Phong cảm thấy rung động.
Sau vài giờ, khung cửi đã xong một mảnh vải nhỏ. Nam Phong nhìn thành quả, mắt lóe lên niềm vui hiếm thấy. “Cậu thật tuyệt, Linh… Tôi có thể học hỏi cậu cả đời cũng chưa chắc làm được như thế này.”
Hạ Linh chỉ cười, ánh mắt dịu dàng mà kiên cường. Cô không chỉ hiền lành mà còn mạnh mẽ, biết cách trân trọng những giá trị truyền thống, biết bảo vệ những gì thuộc về gia đình và quê hương. Nam Phong nhìn cô, lòng chợt nặng trĩu một nỗi niềm khó tả – vừa khâm phục, vừa day dứt vì trước đây anh đã không ở bên cô.
Buổi chiều, khi khói lam từ bếp bay lên hòa cùng ánh nắng cuối ngày, Hạ Linh đứng nhìn ra cánh đồng, tay vẫn cầm sợi lanh còn sót. Cô biết, mỗi ngày trôi qua, trái tim cô lại lớn lên cùng tình cảm dành cho Nam Phong – một tình cảm trong sáng nhưng cũng đầy thử thách, bởi cuộc đời chưa bao giờ chỉ có bình yên.
Nam Phong đứng bên, nhìn cô chăm chú. Lặng lẽ, anh cảm nhận được sức mạnh và sự kiên cường trong cô gái hiền lành này – một người mà anh biết, dù tương lai có thế nào, cũng sẽ luôn ở đó, là chỗ dựa, là ánh sáng giữa những khói lam chiều của làng quê.
Và từ khoảnh khắc ấy, Hạ Linh không chỉ là cô gái hiền lành trong mắt mọi người, mà còn là nguồn cảm hứng, là niềm hối hận chưa nói ra của Nam Phong – một mối liên hệ sẽ theo họ suốt những năm tháng thanh xuân đầy sóng gió.