Ngày hè dần chuyển sang thu, ánh nắng vẫn vàng rực trên những cánh đồng lúa, nhưng không khí trong làng mang theo một chút se lạnh báo hiệu mùa chia xa. Hạ Linh đứng trước cổng nhà, tay cầm chiếc nón lá, mắt dõi theo con đường làng nơi Nam Phong đang chuẩn bị rời đi. Cảm giác trống vắng len lỏi trong tim cô, khiến từng nhịp tim đau nhói.
Nam Phong đứng cạnh chiếc xe đạp cũ, hành lý gọn gàng, ánh mắt nhìn Hạ Linh nhưng lại có vẻ đăm chiêu. Anh không nói nhiều, chỉ nắm tay cô thật chặt một lần trước khi buông ra, để lại cảm giác ấm áp lẫn hụt hẫng.
“Linh… tôi phải đi rồi. Công việc gia đình, tôi không thể trì hoãn nữa,” – giọng anh trầm nhưng chắc, dường như cố gắng che đi sự bối rối và day dứt.
Hạ Linh cắn môi, ánh mắt long lanh, cố nén giọt nước mắt. Cô vừa muốn giận vừa muốn hiểu anh: “Anh… sao không thể để tôi đi cùng? Sao lại để tôi ở lại một mình?”
Nam Phong khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu lại: “Cậu còn phải lo công việc nhà, lo khung cửi và ruộng vườn… Tôi không muốn cậu phải chịu khổ vì tôi. Tôi sẽ trở về, Linh… hứa.”
Hạ Linh gật đầu, dù lòng đau nhói. Cô không muốn khóc trước mặt anh, nhưng trong lòng, một khoảng trống lớn đang hình thành. Khoảng trống của những ngày không còn tiếng cười, những buổi chiều không còn bóng dáng anh bên bờ sông hay trên cánh đồng.
Nam Phong đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng: “Linh… hãy mạnh mẽ như lúc cậu dệt vải, như lúc cậu thu hoạch lúa. Tôi tin cậu có thể vượt qua mọi thử thách.”
Hạ Linh nhắm mắt, thở dài, cảm nhận từng lời anh nói. Cô biết rằng lời hứa này sẽ là điểm tựa, nhưng cũng biết rằng những ngày sắp tới sẽ khó khăn, trái tim sẽ phải chịu đựng sự thiếu vắng. Cô chỉ lặng lẽ, để anh ra đi với niềm tin rằng họ sẽ gặp lại nhau.
Chiếc xe đạp lăn đi trên con đường đất đỏ, bụi bay mờ mịt, ánh mắt Hạ Linh vẫn dõi theo. Cảm giác hụt hẫng trào dâng, trái tim như bị kéo rời ra khỏi lồng ngực. Cô tự nhủ: “Dù thế nào, anh phải trở về… và tôi sẽ đợi anh.”
Sau khi Nam Phong đi xa, Hạ Linh đứng giữa cánh đồng vàng, gió thổi qua mái tóc, hương lúa nhè nhẹ nhưng không đủ xoa dịu nỗi trống vắng trong lòng. Khung cửi vẫn đứng im, bến sông vẫn lặng lẽ, nhưng tất cả dường như trống rỗng khi thiếu bóng dáng anh.
Cô cúi xuống, nhặt một bông lúa còn sót lại, hít một hơi thật sâu. Nỗi buồn và sự trống trải khiến cô thấy tim mình rối bời, nhưng đồng thời, Hạ Linh biết rằng đây không phải là kết thúc. Khoảng trống này chỉ là thử thách đầu tiên, để tình cảm của cô và Nam Phong càng trở nên bền chặt hơn trong những ngày sắp tới.
Chiều buông dần, khói lam từ mái bếp bay lên, hòa cùng hương lúa và gió đồng, nhắc nhở Hạ Linh rằng dù chia xa, tình cảm tuổi trẻ của họ vẫn âm thầm tồn tại, vẫn rực rỡ như ánh nắng cuối ngày trên cánh đồng quê yên bình.