khói lam và ánh dương

Chương 9: Ánh trăng mùa gặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm mùa hè buông xuống trên cánh đồng quê, ánh trăng tròn chiếu sáng rọi qua từng bông lúa còn sót lại sau ngày gặt. Hạ Linh bước chậm trên con đường mòn dẫn ra bờ sông, tay cầm chiếc nón lá, lòng ngập tràn cảm giác bình yên. Không khí mát lành, hương lúa và tiếng côn trùng hòa quyện, tạo nên một bản nhạc dịu dàng của tuổi thơ và quê hương.

Nam Phong đã đứng ở bờ sông từ trước, ánh mắt chăm chú nhìn dòng nước lấp lánh dưới ánh trăng. Khi thấy Hạ Linh bước tới, anh nhún vai, nụ cười nửa miệng xuất hiện, vừa tinh nghịch vừa khó đoán: “Sao đi sớm vậy, Linh? Không sợ muộn sao?”

Hạ Linh cười hiền, ánh mắt dịu dàng: “Tôi muốn tận hưởng một buổi tối yên bình. Anh thì sao? Sao lại ra sớm thế?”

Nam Phong không trả lời ngay, chỉ đứng im, mắt dõi theo cô bước từng bước trên bờ sông. Gió thổi nhẹ, mái tóc dài của Hạ Linh bay lả lơi, làm trái tim anh nhói lên một cảm giác lạ lùng, vừa muốn gần vừa không dám thổ lộ.

Họ cùng ngồi xuống bãi cỏ gần bờ sông, ánh trăng rọi xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Hạ Linh cầm một cành hoa dại, lặng lẽ ngắm nhìn nó, trong khi Nam Phong nhìn cô, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch quen thuộc nhưng cũng tràn đầy quan tâm.

“Cậu có thấy trăng đẹp không, Linh?” – Nam Phong hỏi, giọng trầm, không còn lạnh lùng như mọi khi.

Hạ Linh ngước mắt, nhìn trăng sáng, gật đầu: “Rất đẹp… như những ngày chúng ta cùng thu hoạch lúa, dệt vải vậy.” Cô mỉm cười, lòng bỗng dưng ấm áp.

Nam Phong nhặt một hòn sỏi nhỏ, ném xuống nước tạo thành những vòng tròn nhấp nhô. Anh thở dài: “Tôi thích những khoảnh khắc như thế này… yên bình, không tranh cãi, không giận hờn. Chỉ có chúng ta và ánh trăng.”

Hạ Linh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Ừ… tôi cũng thích.” Cô không nói ra, nhưng trái tim cô đã bắt đầu nhận ra tình cảm sâu sắc dành cho chàng trai lạnh lùng này – một tình cảm vừa ngây thơ vừa chân thành, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nước chảy và tiếng côn trùng râm ran. Hạ Linh quay sang nhìn Nam Phong, thấy đôi mắt anh ánh lên vẻ ấm áp lạ thường, khiến lòng cô rung động. Dẫu cả hai chưa thổ lộ, nhưng ánh trăng và không gian yên tĩnh đã khiến họ cảm nhận được nhịp tim của nhau, âm thầm kết nối.

Chiếc lá trôi nhẹ trên mặt sông, ánh trăng phản chiếu lung linh như muốn chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào mà chưa bao giờ nói ra. Hạ Linh cảm thấy trái tim mình vừa bối rối, vừa hạnh phúc. Cô biết, cảm xúc này sẽ theo cô suốt tuổi trẻ, và có lẽ, đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Nam Phong đã vượt qua sự ngây thơ thuần khiết, dần trở nên sâu sắc hơn.

Đêm mùa hè trôi qua êm đềm, ánh trăng rọi lên cánh đồng, lên mái nhà, và trên hai trái tim đang lặng lẽ cảm nhận nhau. Dẫu chưa ai thổ lộ lời yêu, nhưng trong im lặng ấy, tình cảm họ dành cho nhau đã bắt đầu nảy nở, âm thầm nhưng mạnh mẽ, như khói lam bay giữa chiều hoàng hôn trên làng quê yên bình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×