Tôi dậy mở mắt thấy khung canh bẩn thỉu, mùi rơm mục trộn với hơi người hôi hám, và cả vị tanh của máu loãng lẫn vào cơn nôn ập tới cổ họng.
“Chết tiệt... đây là đâu?”
Trí nhớ rối loạn. Rõ ràng lúc trước anh vẫn còn ngồi trước màn hình điện thoại cà phê trên bàn chưa uống cạn. Một bản hợp đồng bị từ chối.Bỗng nhiên một tia chớp như xuyên qua..
Bây giờ, bàn tay anh chai sạn. Trên tay có sẹo dài. Áo vải thô rách.Bên cạnh, một
người phụ nữ ôm bụng bầu ngủ gật, nét mặt xanh xao. Một đứa bé nằm co ro trên manh
chiếu, ho khan từng tiếng yếu ớt.
Tiếng trống dồn dập vang lên từ đầu làng. Có tiếng hét:
“Lệnh triều đình! Mọi trai tráng trong làng lập tức ra đình điểm danh! Kháng lệnh chém tại
chỗ!”
Người phụ nữ giật mình tỉnh dậy. Cô ấy nhìn anh, đôi mắt lim dim vì mất ngủ nhưng vẫn lóe lên ánh sáng:
“Phải đi rồi... Anh cố gắng sống sót, nghe không? Em và con sẽ đợi anh quay về.”
Tôi muốn hét lên “Tôi không phải chồng cô!”, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Như có một
phần linh hồn ai đó vẫn còn vương trong thân xác này, và ánh mắt người phụ nữ ấy... khiến bản thân anh không thể nói khác