không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 1: Chiếc Vali Bỏ Ngỏ và Sự Im Lặng Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phạm Tuấn Minh không hề khóc. Cậu đứng tựa vào khung cửa sổ, nhìn chiếc taxi chở mẹ – bà Thanh – rẽ khỏi con hẻm nhỏ. Ánh nắng tháng Tám rực rỡ, nhưng đối với Minh, mọi thứ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Chỉ sáu tiếng trước, căn nhà này vẫn còn rộn rã. Mùi phở bò thơm lừng mà mẹ cậu cố gắng dậy sớm nấu, tiếng lạch cạch xếp đồ, tiếng mẹ nhắc nhở: "Minh nhớ đóng cửa sổ trước khi đi ngủ! Nhớ ăn hết phần rau mẹ thái sẵn trong tủ lạnh! Mẹ để tiền tiêu vặt trong hộp thiếc màu xanh trên bàn làm việc đấy!"

Minh, cậu sinh viên năm hai đại học Kinh tế, đã quen với việc lắng nghe như một cái máy nhận lệnh. Cậu luôn cảm thấy khó chịu khi bị quản lý quá mức, nhưng giờ đây, sự quản lý ấy đã biến mất, để lại một khoảng trống kinh hoàng.

Sự sắp xếp của bà Thanh thật gọn gàng và gấp gáp. Cơ hội làm việc đột xuất ở nước ngoài kéo dài một năm, một giấc mơ sự nghiệp bị trì hoãn bấy lâu. Bà thông báo chỉ vỏn vẹn một tuần trước khi đi. Trong tuần đó, bà làm việc như một siêu nhân: lau dọn từng ngóc ngách, đi chợ mua sắm đủ thực phẩm đông lạnh cho nửa tháng, viết một cuốn sổ tay dày cộp ghi chi tiết các bước "hướng dẫn sinh tồn" từ A đến Z.

"Mẹ đã lo hết cho con rồi. Con chỉ cần làm theo hướng dẫn. À, nhưng lần này mẹ không thuê người giúp việc đâu," bà Thanh nói, giọng hơi cứng. "Con trai mẹ đã 20 tuổi rồi, phải tự làm mọi thứ."

"Nhưng... mẹ à, con còn chưa biết cách thay ga giường đúng cách," Minh lẩm bẩm.

"Thì lần này con sẽ biết. Mẹ tin con." Đó là câu cuối cùng bà Thanh nói trước khi lên taxi, lời nhắn đầy ẩn ý như một lời thách thức hơn là một lời an ủi.

Minh quay lại căn phòng khách. Sự im lặng bủa vây cậu như một bức tường dày. Không còn tiếng mẹ lầm bầm kiểm tra hóa đơn, không còn tiếng chuông báo nhắc giờ đi học. Căn phòng gọn gàng đến đáng sợ, mọi thứ đều nằm đúng chỗ, như thể đang cười nhạo sự vụng về của cậu.

Minh bước vào phòng mẹ. Chiếc tủ quần áo mở hé, một chiếc vali nhỏ màu xanh bà dùng để đựng đồ cá nhân vẫn nằm trên sàn nhà. Bà Thanh đã quá vội vã.

Cậu nhặt chiếc vali lên, cảm nhận trọng lượng nhẹ tênh. Trong đó chỉ có một vài bộ đồ cơ bản. Bỗng nhiên, Minh thấy một cuốn sổ nhỏ kẹp ở ngăn bên. Cậu mở ra. Bên trong là một tấm ảnh chụp hai mẹ con cậu cách đây 5 năm, Minh đang cười ngây ngô và bà Thanh nhìn cậu với ánh mắt yêu thương vô bờ bến.

Bên dưới tấm ảnh, nét chữ bay bổng của mẹ ghi:

Minh yêu quý của mẹ,

Mẹ biết con đang thấy trống trải. Mẹ biết con nghĩ rằng "Không có mẹ, con không làm được gì cả." Và có lẽ, con đã đúng. Nhưng con sẽ không mãi mãi là đứa trẻ. Con sẽ vấp ngã, làm hỏng mọi thứ, và con sẽ tự học cách sửa chữa chúng.

Sống một mình không phải là hình phạt, mà là một khóa học đặc biệt. Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ, trừ một thứ: sự dũng cảm của con.

Mẹ sẽ không gọi điện cho con thường xuyên. Mẹ muốn con phải tự tìm cách giải quyết mọi vấn đề. Khi mẹ về, con trai mẹ sẽ không chỉ là niềm tự hào của mẹ trên trường đại học, mà còn là một người đàn ông biết cách chăm sóc bản thân.

Gửi con nụ hôn gió. Hãy bắt đầu khóa học của con nhé, Người Đàn Ông Độc Lập.

Đôi mắt Minh nóng lên, nhưng cậu vẫn không khóc. Cậu đặt cuốn sổ xuống. Trong lòng cậu dấy lên một cảm xúc hỗn độn: sự tủi thân vì bị "bỏ rơi" trong thử thách, xen lẫn một chút cảm động trước niềm tin của mẹ, và hơn hết là sự sợ hãi len lỏi.

"Người Đàn Ông Độc Lập," Minh lặp lại cái biệt danh mẹ đặt, giọng đầy mỉa mai. "Mẹ quên mất rằng 'Người Đàn Ông Độc Lập' này còn chưa biết cách luộc trứng không bị nứt."

Cậu quyết định kiểm tra "tài sản" còn lại.

Dinh dưỡng: Tủ lạnh đầy ắp đồ ăn mẹ làm sẵn, được dán nhãn chi tiết (Ăn Thứ Hai, Ăn Thứ Ba,...)

Vệ sinh: Phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ, khăn mặt mới tinh.

Tài chính: Hộp thiếc màu xanh chứa một khoản tiền mặt.

Mọi thứ đều hoàn hảo, đều được mẹ "dọn đường" sẵn.

Minh lên lầu, vào phòng mình. Cậu thả mình xuống chiếc giường êm ái, nơi mẹ đã thay ga sạch sẽ. Ánh mắt cậu vô tình nhìn thấy một chiếc áo phông màu xanh cậu thích, nó đang nằm trên ghế thay vì trong tủ quần áo.

"Lạ nhỉ, mẹ quên giặt cái này ư?"

Minh cầm chiếc áo lên. Nó có một vết bẩn nhỏ ở cổ áo. Cậu bĩu môi, nghĩ bụng: Thôi, cứ để đấy. Lát nữa sẽ giặt tay.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là tin nhắn từ cô bạn thân, Hạnh.

Hạnh: Tối nay ăn mừng đi! Mẹ cậu đi rồi, cậu tự do rồi!

Minh: Ăn mừng gì? Tớ phải ăn đồ đông lạnh của mẹ tớ trong ba ngày tới.

Hạnh: Thôi nào! Tớ qua nhà cậu, tớ nấu cho. Hay đi ăn lẩu?

Minh: Tớ phải học. Mẹ tớ dặn tớ không được sao nhãng. Với lại... tớ không muốn đi đâu hết.

Minh đặt điện thoại xuống. Cậu cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Lần đầu tiên trong đời, cậu không có kế hoạch gì cho buổi tối. Không có mẹ nhắc nhở, không có mẹ chuẩn bị, cậu thấy mình như một con tàu mất phương hướng giữa đại dương tĩnh lặng.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một giấc để quên đi sự trống rỗng. Nhưng thay vì chìm vào giấc ngủ, cậu chợt nhớ ra: Đồng hồ báo thức!

"Chết tiệt. Sáng mai mẹ không gọi dậy. Mình phải làm gì đây?"

Minh bật dậy, vội vã tìm điện thoại để cài đặt báo thức. Đó là hành động tự lập đầu tiên, một hành động nhỏ bé, nhưng trong đầu cậu, nó giống như một nhiệm vụ sinh tử.

10 giờ tối. Minh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Bên ngoài, những ngôi nhà khác vẫn sáng đèn, vẫn có tiếng người nói chuyện, cười đùa. Trong căn nhà này, chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối, một sự im lặng khiến cậu nhận ra: Khóa học đặc biệt đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×