không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 2: Thảm Họa Bữa Sáng và Cuộc Chiến Với Nồi Cơm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảm Họa Đầu Tiên

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên inh ỏi. Tuấn Minh vùng dậy, đầu óc còn quay cuồng vì giấc ngủ chập chờn. Không có mùi cà phê thơm lừng hay tiếng mẹ gọi giục, cậu cảm thấy mình như đang ở trong một căn nhà xa lạ.

Nhiệm vụ đầu tiên: bữa sáng.

Minh mở tủ lạnh. Đồ ăn mẹ chuẩn bị đã được dán nhãn: Bữa sáng Thứ Ba – Bánh mì trứng.

Nhưng Minh thèm cơm. Cậu chợt nhớ đến lời mẹ: "Nếu con không muốn ăn đồ mẹ làm, con có thể tự nấu cơm. Gạo ở trong thùng nhựa màu đỏ."

Tự nấu cơm. Nghe có vẻ đơn giản.

Minh tìm thấy thùng gạo, đổ một lượng gạo ước chừng vào nồi. Sau đó là đến phần vo gạo. Cậu nhớ loáng thoáng mẹ đã làm thế nào: chà xát nhẹ nhàng. Minh làm theo, nhưng quá mạnh tay. Nước vo gạo trắng đục và bắn tung tóe ra sàn bếp. Sau ba lần vo, hạt gạo trong nồi gần như đã tan ra một nửa.

Tiếp theo là đong nước. Minh chưa bao giờ phải làm việc này. Cậu nhớ mẹ thường dùng tay để đo. Cậu cúi xuống, nhìn vào nồi, rồi đổ nước vào. Nước ngập quá nửa nồi.

"Chắc phải nhiều nước mới chín kỹ," Minh tự nhủ. Cậu cắm điện, bấm nút Cook. Cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ trọng đại, cậu đi tắm.

Cơn Ác Mộng Của Sinh Viên

Khi Minh bước ra khỏi phòng tắm, mùi khét lạ lùng xộc thẳng vào mũi cậu.

"Cháy rồi!"

Minh vội chạy xuống bếp. Khói không quá dày, nhưng chiếc nồi cơm điện đang kêu rè rè một cách đáng sợ. Mùi cháy khét tỏa ra từ đáy nồi. Hoảng loạn, Minh không rút dây điện ngay lập tức, mà tháo nắp nồi ra.

Bên trong, gạo không hề chín. Phần đáy bị cháy đen một mảng dày, còn phía trên là một lớp cháo loãng sền sệt, trắng bệch.

Minh đứng chết trân. Đây là chiếc nồi cơm điện mới mà mẹ cậu vừa mua cho mùa tựu trường. Chỉ sau một đêm mẹ đi, cậu đã phá hỏng nó.

"Ôi, mẹ ơi…" Cậu thì thầm. Cảm giác tội lỗi và bất lực dâng lên mạnh mẽ. Đây không chỉ là một bữa cơm thất bại, mà là bằng chứng sống động cho sự vô dụng của cậu.

Minh cố gắng dùng muỗng cạo lớp cơm cháy. Vô vọng. Lớp cháy dính chặt vào đáy nồi như một lời kết án. Cậu biết mẹ sẽ không trách mắng, nhưng cậu thấy xấu hổ với chính mình.

Cuộc Chiến Với Chiếc Nồi

Cậu mở cuốn Sổ Tay Hướng Dẫn Sinh Tồn của mẹ. Mục lục:

Mục 1: Quản lý chi tiêu.

Mục 2: Giặt giũ.

Mục 3: Sắp xếp lịch học.

Mục…

Không có mục nào là "Phải làm gì khi đốt cháy nồi cơm điện mới tinh trong lần nấu đầu tiên."

Minh tìm đến phòng dụng cụ, lôi ra đủ thứ: miếng rửa bát thông thường, bàn chải đánh răng cũ, thậm chí là dao. Cậu miệt mài kỳ cọ. Mười lăm phút sau, lòng nồi vẫn đen nhẻm, tay cậu đã mỏi nhừ và dính đầy vết xước.

Tiếng chuông điện thoại reo. Bà Thanh gọi qua Zalo.

Minh luống cuống bắt máy, cố gắng cười thật tươi.

"Con trai mẹ, buổi sáng đầu tiên thế nào?" Giọng mẹ Thanh hơi mệt mỏi, nhưng đầy quan tâm.

"Tốt ạ! Căn nhà yên tĩnh lắm, con học bài rất hiệu quả," Minh nói dối, vừa nói vừa giấu chiếc nồi cơm đen nhẻm ra sau lưng.

"Tốt. Mẹ biết mà. Con đã ăn sáng chưa? Nhớ ăn món mẹ làm nhé."

"Con ăn rồi, ngon lắm mẹ ạ!" Minh nói dối lần hai. Cậu liếc nhìn chiếc bánh mì trứng đã dán nhãn "Thứ Ba" trong tủ lạnh.

"Vậy tốt rồi. Mẹ phải vào họp đây. Con nhớ chăm sóc bản thân. Mẹ yêu con."

"Con cũng yêu mẹ," Minh trả lời. Giọng cậu hơi nghẹn.

Bài Học Đầu Tiên Về Sự Sợ Hãi

Cúp máy, Minh ngồi sụp xuống sàn bếp. Cậu cảm thấy vô cùng tồi tệ. Vấn đề không phải là chiếc nồi cơm, mà là cảm giác phải nói dối mẹ. Cậu sợ mẹ biết cậu đã phá hỏng mọi thứ chỉ sau một đêm. Cậu sợ mẹ sẽ nghĩ rằng niềm tin của bà đặt vào cậu là vô ích.

Minh nhìn lại chiếc nồi cơm. Cậu nhận ra mình không thể giấu mãi. Cậu cần phải giải quyết nó.

Việc đầu tiên Minh làm không phải là dọn dẹp, mà là tìm kiếm trên mạng: "Cách tẩy cơm cháy trong nồi cơm điện."

Hàng loạt bài hướng dẫn hiện ra. Ngâm nước nóng, dùng giấm, dùng baking soda.

Minh thở dài. "Ngay cả việc dọn dẹp, mình cũng phải nhờ Google và... mẹ Thanh." (Mẹ Thanh là người luôn có sẵn mọi thứ gia vị và đồ dùng làm bếp).

Cậu tìm thấy chai giấm, bắt đầu ngâm chiếc nồi theo hướng dẫn.

11 giờ trưa. Bữa sáng (cũng là bữa trưa) của Minh là chiếc bánh mì trứng nguội lạnh đã được dán nhãn "Thứ Ba" và một cốc nước lọc. Cậu ăn vội vàng trong khi chiếc nồi cơm điện cháy đen vẫn đang lặng lẽ ngâm mình trong giấm.

Cậu đã trễ giờ học một tiếng. Thất bại thứ hai trong ngày.

Nhưng ít nhất, mình đã tự cài báo thức. Minh nghĩ thầm, đó là tia hy vọng nhỏ nhoi, là chút an ủi duy nhất trong buổi sáng thảm họa này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×