Cuộc Khủng Hoảng Trên Giảng Đường
Tuấn Minh đang bước vào một trong những tuần học căng thẳng nhất của học kỳ: tuần kiểm tra giữa kỳ môn Kinh tế Lượng. Đây là môn học nặng về tư duy logic và tính toán, luôn khiến cậu đau đầu.
Khi mẹ còn ở nhà, bà Thanh luôn đóng vai trò là "quản lý dự án" học tập hoàn hảo: nhắc nhở lịch ôn, chuẩn bị đồ ăn nhẹ, đảm bảo không gian yên tĩnh tuyệt đối và thậm chí là sắp xếp các tài liệu học tập theo từng chủ đề.
Giờ đây, không có sự chuẩn bị chu đáo đó, Minh đã bắt đầu cảm thấy lạc lối. Cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian vào việc vật lộn với chiếc nồi cơm, máy giặt và sự cám dỗ của tự do.
Sáng thứ Năm, khi bước vào phòng học, Minh thấy mọi người đều đang ôn tập gấp gáp. Cảm giác lo lắng và hối hận dâng lên.
"Minh, cậu ôn đến đâu rồi? Bài tập 5 và 6 cậu giải chưa?" Hải, bạn cùng nhóm, hỏi.
"Tớ... tớ mới xem lại lý thuyết," Minh lắp bắp. Cậu đã hoàn toàn quên mất bài tập 5 và 6, những bài tập mà mẹ cậu chắc chắn sẽ nhắc cậu làm từ tuần trước.
Giáo sư bắt đầu phát đề. Minh cầm đề bài, tay run run. Đề không khó, nhưng nó đòi hỏi sự tập trung và kỷ luật khi ôn luyện mà cậu đã thiếu.
Trong 30 phút đầu tiên, đầu óc Minh trống rỗng. Cậu nhìn vào các phương trình và cảm thấy choáng váng. Sự lo lắng này khác hẳn với những lần lo lắng trước: Lần này, cậu không thể gọi điện cầu cứu mẹ được.
Không có mẹ, mình không thể làm được. Ý nghĩ quen thuộc đó lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu cảm thấy áp lực của sự tự lập đang đè nặng lên thành tích học tập của mình.
Lời Nhắc Nhở Từ Chiếc Ghế Trống
Minh ngước nhìn lên. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh mình. Ghế trống. Mẹ cậu luôn dặn: Dù con có thể tự lập ở nhà, con vẫn phải thể hiện tốt trên giảng đường, đó là niềm tự hào lớn nhất của mẹ.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc cậu tự tin lắp chiếc bóng đèn ánh sáng trắng, tự chiên món trứng cuộn đầu tiên. Cậu đã làm được những việc đó mà không có mẹ.
Kỹ năng sống đã được rèn luyện, giờ là lúc rèn luyện tinh thần.
Minh nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu. Kỷ luật.
Cậu bắt đầu áp dụng phương pháp đã học được từ những thất bại gần đây: chia nhỏ vấn đề.
Bỏ qua những câu hỏi khó nhất trước.
Tập trung vào những phần lý thuyết mình đã nắm vững.
Làm chậm lại các bước tính toán, không vội vàng.
Cậu bắt đầu viết. Từng bước, từng bước một. Mặc dù vẫn còn lúng túng ở vài phần, nhưng sự tập trung mới đã giúp cậu tìm ra được hướng giải quyết.
Minh hoàn thành bài kiểm tra, chỉ còn lại năm phút cuối. Kết quả không thể hoàn hảo như khi có mẹ kèm cặp, nhưng cậu biết, đây là bài kiểm tra mà cậu đã làm bằng chính năng lực và sự tự kỷ luật của mình.
Cái Giá Của Sự Thiếu Kỷ Luật
Buổi tối, Minh nhận được tin nhắn từ giáo sư: Điểm kiểm tra Kinh tế Lượng – 6.5/10.
Minh nhìn con số, cảm thấy hơi thất vọng. Điểm này thấp hơn mức trung bình 8.0 của cậu khi có mẹ bên cạnh.
Cậu mở Sổ Tay của mình, viết bằng nét chữ rõ ràng và nghiêm khắc:
Ngày: Thứ Năm. Thất bại: Bài kiểm tra Kinh tế Lượng. Điểm: 6.5.
Lý do: Không sắp xếp thời gian ôn tập hợp lý, thiếu kỷ luật, lãng phí thời gian vào những việc vặt không cần thiết.
Cảm xúc: Hối hận. Bài học: Tự do phải đi kèm với trách nhiệm. Không ai nhắc nhở mình ngoài chính mình.
Cậu đã học được bài học quan trọng nhất: Tự lập không phải là sống tùy tiện, mà là tự chịu trách nhiệm 100% cho mọi quyết định của mình.
Cậu quyết định không gọi điện kể về điểm số này cho mẹ. Cậu muốn dành thời gian để tự mình cải thiện.
Minh lên lịch lại. Giờ đây, bảng kế hoạch của cậu chi tiết hơn cả lịch trình của mẹ cậu. Cậu thậm chí còn lên lịch cho việc dọn dẹp nhà cửa và đi chợ để tránh lãng phí thời gian học.
Cậu gọi điện cho Hạnh: "Tớ muốn nhờ cậu kèm tớ ôn lại mấy bài về mô hình hồi quy đa biến. Tớ sẽ nấu bữa tối cảm ơn cậu."
Đây là một sự thay đổi lớn: Lần đầu tiên, Minh chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ vì mục tiêu học tập của mình, không phải vì mẹ yêu cầu.
Trong phòng khách, chiếc áo phông bị nhuộm hồng đã được ngâm giấm và đang chờ được giặt lại. Ánh sáng trắng từ bóng đèn mới vẫn chiếu sáng. Minh nhận ra, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không còn là đứa trẻ chỉ biết làm theo lệnh, mà đã là một chàng trai đang học cách tự định hình cuộc đời mình, từng bước, từng chút một.