Thói Quen Mới
Minh bước vào tuần tự lập thứ hai với một sự khác biệt rõ rệt. Căn nhà vẫn không hoàn hảo, nhưng đã có một trật tự do chính cậu tạo ra. Chiếc nồi cơm đã sửa nằm ngay ngắn. Chiếc bóng đèn ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu sáng phòng học. Và trên bàn, một cuốn sổ tay mới ghi chi chít những việc cần làm, không phải theo lời mẹ dặn, mà theo nhu cầu của cậu.
Tuy nhiên, việc tự quản lý lịch học lại là một thách thức lớn hơn cả nấu ăn. Khi có mẹ, mọi thứ đều được định sẵn: 7 giờ sáng thức dậy, 8 giờ vào lớp, 2 giờ chiều học nhóm, 8 giờ tối ôn bài. Giờ đây, sự tự do trở thành con dao hai lưỡi.
Sáng nay, Minh đã ngủ nướng đến 9 giờ. Cậu không có lớp học, nên đã tắt báo thức. Mẹ luôn dặn: Dù không học, con cũng phải dậy sớm để duy trì kỷ luật.
Minh cảm thấy tội lỗi. Cậu vội vàng bật máy tính, cố gắng học bù. Nhưng sự cám dỗ của các trò chơi trực tuyến và mạng xã hội lớn hơn nhiều so với khi cậu biết mẹ đang ở tầng dưới theo dõi.
Cậu ngồi vào bàn, định học môn Kinh tế Lượng, nhưng lại bật Netflix xem dở một tập phim. Mười lăm phút sau, cậu lại chuyển sang lướt tin tức. Sự tập trung hoàn toàn biến mất.
"Không được. Phải quay lại kỷ luật," Minh tự nhủ. Cậu đứng dậy, đi ra hành lang, cố gắng tìm lại sự tập trung đã mất.
Lời Mời Hấp Dẫn
Đang lúc loay hoay, điện thoại Minh đổ chuông. Là Hạnh, cô bạn thân cùng lớp.
"Cậu làm gì đấy, Người Đàn Ông Độc Lập?" Hạnh trêu.
"Tớ đang cố gắng lấy lại tinh thần để học bài," Minh thở dài.
"Bỏ đi! Cậu đã tự làm được món trứng chiên rồi còn gì. Này, bọn tớ đang rủ nhau đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật về kiến trúc, nó liên quan đến bài tập lớn sắp tới đấy. Đi không? Tớ biết mẹ cậu không thích cậu đi chơi nhiều, nhưng giờ là lúc cậu tự quyết rồi."
Minh im lặng. Mẹ cậu luôn định hướng cậu theo con đường học thuật nghiêm túc, tránh xa các hoạt động ngoại khóa "vô bổ".
"Tớ... tớ có rất nhiều bài tập cần hoàn thành..."
"Nghe này, Minh. Tự lập không chỉ là giặt quần áo. Tự lập là biết cân bằng. Đi chơi cũng là một cách học. Đừng biến sự tự do thành một cái lồng mới. Đến đây đi, tớ và Hải sẽ chờ cậu ở cổng trường."
Minh nhìn lại chiếc máy tính. Bài Kinh tế Lượng vẫn mở đó, nhưng đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ, Hạnh nói đúng. Cậu cần một khoảng nghỉ và một sự kết nối xã hội thực sự.
"Được rồi. Cho tớ nửa tiếng. Lần này là tớ tự quyết định đấy."
Sự Thay Đổi Lớn
Minh nhanh chóng thay đồ. Cậu chọn chiếc áo phông mà cậu thích (không phải chiếc áo bị nhuộm hồng), tự là lại sơ sài bằng bàn là (mặc dù bị vấp ngã một lần với cái dây điện).
Khi gặp Hạnh và Hải ở cổng trường, Minh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
"Ôi giời, cậu mặc cái áo này nhìn tươi tắn hơn hẳn mấy bộ mẹ cậu chọn cho cậu đấy!" Hải trêu.
"Tự tớ chọn đấy," Minh cười, một nụ cười tự nhiên, không gượng ép.
Trong suốt buổi triển lãm, Minh không chỉ tập trung vào kiến trúc (vì nó liên quan đến bài tập lớn), mà còn quan sát cách bạn bè cậu giao tiếp, cách họ tự tin đưa ra ý kiến. Cậu nhận ra, mình đã quá bị động trong môi trường xã hội.
"Minh, cậu nghĩ gì về việc sử dụng vật liệu tái chế trong mô hình này?" Hạnh hỏi.
Thay vì quay sang hỏi ý kiến Hạnh, Minh suy nghĩ một lúc rồi tự tin trả lời: "Tớ nghĩ về mặt kinh tế, nó rất hợp lý. Nhưng về mặt thẩm mỹ, nó cần phải được xử lý khéo hơn... Tớ nhớ mẹ tớ từng nói một câu..."
Rồi cậu chợt dừng lại. Cậu đã không cần phải nhắc đến mẹ nữa. Cậu có thể tự mình phát triển ý kiến đó.
Hải và Hạnh nhìn nhau ngạc nhiên, rồi cười tán thành.
"Tuyệt vời, Minh! Cậu khác hẳn đấy. Cậu tự tin hơn rất nhiều."
Bài Học Về Sự Cân Bằng
Khi trở về nhà vào buổi chiều, Minh cảm thấy năng lượng dồi dào. Cậu nhận ra rằng, sự cô đơn và áp lực từ việc phải hoàn hảo như mẹ mong muốn đã bóp nghẹt sự sáng tạo và năng lượng của cậu.
Cậu ngồi xuống bàn học. Tự đặt ra quy tắc: Học một tiếng, nghỉ 15 phút.
Kết quả thật đáng ngạc nhiên. Chỉ trong hai tiếng, cậu đã hoàn thành lượng bài tập mà trước đây cậu cần cả buổi tối để làm.
Minh mở chiếc sổ tay mới, ghi lại dòng chữ to:
Ngày: Thứ Tư. Tự quyết định: Đi chơi với bạn bè (đã cân nhắc liên quan đến học tập).
Chi phí: 50.000 VND (Tiền vé triển lãm).
Cảm xúc: Vui vẻ, tập trung hơn. Bài học: Tự lập không phải là tự cô lập. Sự cân bằng tạo ra hiệu quả.
Cậu nhìn vào chiếc điện thoại. Minh đã không gọi điện cho mẹ hôm nay. Lần đầu tiên, cậu thấy ổn khi không nói chuyện với mẹ. Cậu đã lớn lên thêm một chút trong chính những khoảng trống mà mẹ để lại.