không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 9: Chiếc Đơn Xin Việc và Hương Cà Phê Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cảm Giác Thiếu Thốn Lần Đầu

Sau khi tổng kết lại chi tiêu, Tuấn Minh nhận ra rằng dù mẹ đã để lại một khoản tiền dự phòng, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái khi chạm vào nó. Mỗi lần dùng thẻ dự phòng, cảm giác tội lỗi và sự nhắc nhở về những sai lầm lại dấy lên. Cậu muốn tự mình kiếm tiền để bù đắp vào những chi phí phát sinh bất ngờ (sửa chữa, mua sắm đồ dùng).

Minh quyết định đi tìm việc làm thêm.

Đây là một ý tưởng hoàn toàn mới mẻ đối với Minh. Trước đây, mẹ cậu luôn nhấn mạnh việc học là ưu tiên số một, và mọi công việc làm thêm đều bị coi là lãng phí thời gian và làm giảm thành tích học tập.

Minh bắt đầu tìm kiếm. Cậu muốn một công việc không ảnh hưởng quá nhiều đến giờ học và giúp cậu giao tiếp nhiều hơn, khắc phục tính cách hướng nội.

Cậu tìm thấy một thông báo tuyển dụng tại quán cà phê sách mang tên "Góc Nhỏ" gần trường đại học. Yêu cầu: Nhanh nhẹn, trung thực, có thể làm việc ca tối.

Minh lập tức viết đơn xin việc. Đây là lá đơn đầu tiên cậu tự viết mà không cần mẹ xem xét câu chữ.

Cuộc Phỏng Vấn "Kinh Tế Lượng"

Buổi chiều, Minh đến quán "Góc Nhỏ". Quán có không gian yên tĩnh, ấm cúng.

Người phỏng vấn là một chị quản lý trẻ tuổi, năng động, tên là Hà.

"Em Minh, chị thấy em là sinh viên Kinh tế Lượng, thành tích học tập rất tốt. Tại sao em lại muốn làm thêm ở quán cà phê, nơi công việc khá vất vả và lương không cao?" Chị Hà hỏi thẳng thắn.

Minh hít sâu một hơi. Cậu quyết định nói thật.

"Dạ, em không làm vì tiền lương, chị ạ. Em làm vì em cần học cách sống tự lập và quản lý thời gian. Mẹ em vừa đi xa, và em nhận ra em không thể làm được gì nếu không có mẹ lo lắng. Em đã gây ra một vài... thiệt hại nho nhỏ ở nhà, và em muốn tự mình bù đắp chi phí đó. Hơn nữa, em muốn học cách giao tiếp với nhiều người hơn."

Chị Hà im lặng lắng nghe, rồi mỉm cười. Nụ cười đó không phải là sự châm chọc, mà là sự thấu hiểu.

"Chị đánh giá cao sự trung thực của em. Nhưng Minh này, ở đây tụi chị cần sự nhanh nhẹn, không phải thành tích học tập. Em có biết pha cà phê không? Có biết cách xử lý khi khách hàng phàn nàn không?"

"Dạ, em chưa biết pha cà phê, nhưng em học rất nhanh. Về xử lý tình huống, em sẽ cố gắng hết sức."

Chị Hà đặt ra một tình huống giả định: Nếu khách hàng quên ví, và sau đó quay lại nói rằng họ đã trả tiền rồi, em sẽ làm gì?

Minh suy nghĩ, vận dụng tư duy logic học được từ Kinh tế Lượng: "Dạ, em sẽ kiểm tra sổ thu chi, nếu không trùng khớp, em sẽ mời họ xem lại camera quán. Em sẽ giữ thái độ lịch sự, nhưng phải bảo vệ tài sản của quán."

Chị Hà gật gù: "Được. Chị nhận em. Bắt đầu từ tối mai. Ca làm việc từ 6 giờ tối đến 10 giờ tối. Chào mừng em đến với 'Góc Nhỏ'."

Minh không thể giấu nổi niềm vui. Cậu đã tự mình kiếm được cơ hội đầu tiên mà không cần bất kỳ sự can thiệp nào từ mẹ.

Hương Thơm Của Sự Khởi Đầu

Buổi tối hôm sau, Minh bắt đầu ca làm đầu tiên.

Công việc không hề dễ dàng. Tay chân cậu lóng ngóng, làm đổ ly sữa, quên công thức pha chế. Cậu nhận ra, việc làm việc với con người phức tạp hơn nhiều so với việc sửa chữa máy móc hay nấu ăn.

"Minh, em phải luôn giữ nụ cười và giao tiếp bằng mắt với khách hàng. Cà phê không chỉ là thức uống, mà là cảm xúc," Chị Hà nhắc nhở nhẹ nhàng.

Trong suốt bốn giờ làm việc, Minh làm việc cật lực. Lưng cậu mỏi nhừ, nhưng tinh thần cậu lại vô cùng hưng phấn. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình đang tạo ra giá trị thông qua sức lao động, không phải qua điểm số.

Khi tan ca, Minh nhận được phong bì nhỏ đựng tiền tip của ca đầu tiên. Khoản tiền ít ỏi đó, chỉ đủ mua một bữa ăn đơn giản, lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Minh về đến nhà lúc 10 giờ 30 phút tối. Cậu nhanh chóng tắm rửa và ngồi vào bàn học. Mặc dù mệt mỏi, nhưng sự tập trung của cậu lại tốt hơn hẳn.

Mình phải học nhanh, vì mình có công việc để làm vào ngày mai. Trách nhiệm đã trở thành động lực lớn nhất.

Minh mở cuốn sổ tay, ghi lại:

Ngày: Thứ Sáu. Nhiệm vụ: Ca làm việc đầu tiên ở "Góc Nhỏ".

Thu nhập: [Ghi lại tiền tip]. Cảm xúc: Mệt mỏi về thể chất, nhưng đầy tự hào về tinh thần.

Bài học: Giá trị của một đồng tiền không nằm ở con số, mà ở mồ hôi mình đổ ra.

Cậu nhìn lên chiếc bóng đèn ánh sáng trắng, rồi nhìn vào chiếc vali của mẹ. Cậu đã đi một chặng đường dài chỉ trong hơn một tuần. Cậu không còn là đứa trẻ chỉ biết hỏi "Mẹ ơi, con phải làm gì?", mà là một chàng trai đang tự mình trả lời câu hỏi đó, từng bước một, dù còn vụng về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×