Quyết Định Quan Trọng
Sau ba buổi làm việc tại quán "Góc Nhỏ," Minh nhận được khoản lương đầu tiên, bao gồm cả tiền lương cơ bản và tiền tip tích lũy. Số tiền không lớn, nhưng đối với cậu, nó nặng hơn bất kỳ khoản tiền nào mẹ đã từng gửi. Đó là thành quả của những ca làm việc mỏi mệt, những lần làm đổ đồ và sự kiên nhẫn đối phó với khách hàng khó tính.
Minh ngồi trước sổ tay, cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ: Cậu phải sử dụng số tiền này một cách có ý nghĩa.
Mua gì đây?
Cậu có thể mua một chiếc áo phông mới để thay thế chiếc bị nhuộm hồng. Cậu có thể mua một cuốn sách chuyên ngành để cải thiện điểm 6.5 môn Kinh tế Lượng. Hoặc, cậu có thể mua một món ăn ngon cho mình.
Nhưng cuối cùng, Minh quyết định: Cậu sẽ không dùng tiền này cho bản thân.
Cậu nhớ lại những sự cố đã xảy ra trong nhà: nồi cơm, bóng đèn, vòi nước rò rỉ. Minh biết ơn mẹ đã sắp xếp mọi thứ, nhưng cậu muốn chứng minh rằng cậu có thể tự lo liệu được những thiệt hại nhỏ này.
Minh quyết định làm hai việc:
Hoàn lại chi phí sửa chữa đã dùng từ tiền dự phòng của mẹ.
Mua một món quà nhỏ gửi cho mẹ.
Món Quà Từ Tấm Lòng
Minh đến bưu điện, thực hiện một giao dịch ngân hàng nhỏ: chuyển khoản 200.000 VND vào thẻ dự phòng của mẹ, ghi chú: "Hoàn lại chi phí sửa chữa."
Cậu không nhắn tin cho mẹ về việc này. Đây là một hành động âm thầm, một sự tôn trọng đối với quy tắc tự lập mà mẹ đã đặt ra. Cậu muốn mẹ tự khám phá ra thành quả này.
Tiếp theo là món quà.
Minh không mua trang sức hay mỹ phẩm đắt tiền. Cậu nhớ lại những gì mẹ hay phàn nàn trước khi đi: "Cái dây sạc điện thoại của mẹ bị chập chờn quá, mà mẹ quên chưa mua cái mới."
Minh đi đến một cửa hàng điện tử uy tín, mua một chiếc dây sạc điện thoại chính hãng, chất lượng tốt nhất. Chiếc dây sạc đó là tất cả những gì còn lại trong ví cậu. Nó không phải là một món quà xa xỉ, mà là một sự chăm sóc tinh tế, đáp lại sự chăm sóc mà mẹ cậu đã dành cho cậu suốt 20 năm qua.
Cậu gói chiếc dây sạc cẩn thận, viết một tấm thiệp ngắn:
Gửi mẹ Thanh,
Con đã mua nó bằng những đồng tiền đầu tiên con tự kiếm được. Con gửi nó đến để nhắc nhở mẹ rằng, dù mẹ đang ở xa theo đuổi ước mơ, mẹ vẫn phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Mẹ không cần lo lắng cho con nữa.
Con yêu mẹ. Người Đàn Ông Độc Lập của mẹ.
Minh gửi gói hàng qua đường bưu điện nhanh nhất. Lòng cậu nhẹ nhõm, một cảm giác hạnh phúc thuần khiết.
Hạnh Phúc Trong Sứ Mệnh Kép
Tối đó, Minh đi làm ca thứ tư tại "Góc Nhỏ." Cậu đã nhanh nhẹn hơn, có thể nhớ công thức cà phê và giao tiếp với khách hàng một cách tự tin hơn.
Chị Hà, quản lý quán, gọi Minh lại khi tan ca.
"Minh, em làm việc rất tốt. Chị thấy em rất cố gắng. Nhưng chị có một lời khuyên: Em có vẻ hơi thiếu ngủ. Đừng để công việc làm thêm ảnh hưởng đến học tập. Sự cân bằng luôn là chìa khóa."
"Dạ, em hiểu ạ. Em sẽ cố gắng sắp xếp lại lịch trình," Minh đáp.
Lời nhắc nhở của chị Hà lại khiến Minh nhớ đến lời khuyên của Hạnh và bài học từ điểm 6.5. Cậu nhận ra, sự quan tâm của mọi người xung quanh đang dần thay thế sự chăm sóc tuyệt đối của mẹ. Cậu không hề cô đơn.
Minh trở về nhà. Nhà cửa vẫn yên tĩnh, nhưng không còn lạnh lẽo.
Cậu mở cuốn sổ tay mới, tổng kết một ngày: Chi tiêu 100% thu nhập cá nhân: Mua quà cho mẹ (Dây sạc) và hoàn trả tiền sửa chữa.
Cảm xúc: Hạnh phúc, trọn vẹn và nhẹ nhõm. Bài học: Giá trị lớn nhất của tiền bạc không phải là tiêu xài, mà là khả năng chăm sóc và trả ơn người mình yêu thương.
Minh nhìn lên chiếc đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Cậu mệt, nhưng lại thấy tràn đầy năng lượng. Cậu đã tự mình gánh vác được cả hai vai trò: sinh viên cần học tập và người đàn ông cần trách nhiệm.
Cậu nhấc điện thoại, định gọi cho mẹ. Nhưng rồi cậu lại hạ xuống. Cậu muốn những hành động trưởng thành của mình tự nói lên tất cả.
Ở một nơi xa xôi, bà Thanh đang nhận được thông báo biến động số dư ngân hàng: 200.000 VND được chuyển vào tài khoản dự phòng. Bà nhìn dòng ghi chú: "Hoàn lại chi phí sửa chữa."
Bà Thanh dựa lưng vào ghế, mỉm cười. Nụ cười không phải vì tiền, mà vì sự trưởng thành âm thầm của con trai. Chiếc vali của bà đã bỏ lại một khoảng trống, nhưng khoảng trống đó đang được lấp đầy bằng sự tự lập và trách nhiệm.