không còn là cái bóng sau anh

Chương 1: Người Phụ Nữ Không Danh Phận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

8 giờ tối. Văn phòng tầng 39 – Tập đoàn Lục Thị.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn ánh đèn bàn lặng lẽ soi lên bàn tay mảnh dẻ đang lướt nhanh trên bàn phím. Hạ Diệp không để ý thời gian nữa. Cô cần hoàn thành bản dự thảo ngân sách cho thương vụ hợp tác với Nhật Bản trước nửa đêm – đúng như yêu cầu của anh ta.

Lục Tư Dạ.
Tổng giám đốc Lục Thị.
Ông chủ của cô.
Và là người đàn ông mà cô... không bao giờ nên yêu.

Tiếng cửa mở vang lên, ngắn gọn và lạnh lẽo.

“Cô vẫn chưa về?”

Cô ngẩng đầu. Người đàn ông cao lớn bước vào, áo sơ mi xắn tay đến khuỷu, cúc trên cùng chưa cài, để lộ phần cổ săn chắc. Hắn không cần cố gắng – sự cuốn hút tỏa ra từ ánh mắt sắc như dao và dáng đi điềm tĩnh, khiến người khác vô thức thấy mình thấp bé.

“Anh dặn phải có trước 12 giờ.” – Cô đáp, không hề nao núng.

Hắn nhếch môi. “Tôi nói vậy, cô liền hy sinh giấc ngủ? Ngoan đến mức đó sao?”

“Vì tôi cần tiền.” – Hạ Diệp đáp thẳng, không chút vòng vo.
“Ca lọc máu của mẹ tôi tuần sau đến hạn. Tôi không thể trễ một ngày.”

Không khí khựng lại một giây. Rồi hắn bật cười, bước tới, chống hai tay lên bàn, cúi sát mặt cô.

“Cô làm tôi khó phân biệt lắm đấy, Hạ Diệp. Là thư ký, hay là nhân tình?”

Giọng nói trầm thấp, phả ra hơi thở mang mùi rượu nhè nhẹ. Cô không lùi lại, cũng không gục xuống.

“Anh muốn phân biệt thì cứ phân. Nhưng tôi biết rõ mình đang làm gì.” – Ánh mắt cô nhìn thẳng, bình thản đến lạnh lùng.

Hắn siết nhẹ cằm cô, rồi buông ra.
“Rất giỏi. Mắt không chớp, môi không run. Phụ nữ như cô, nếu không phải do hoàn cảnh ép buộc, chắc chắn là đang diễn rất giỏi.”

Hạ Diệp không trả lời. Hắn nói đúng – cô đã diễn quá giỏi. Diễn đến nỗi quên mất bản thân mình từng là ai.

Ba năm làm thư ký cho Lục Tư Dạ, cô chưa từng có danh phận. Nhưng cô biết, trong công việc, hắn chưa từng chê trách cô một lời. Kế hoạch nào qua tay cô cũng trơn tru. Lịch họp của hắn, cô nhớ rõ từng chi tiết đến từng phút. Cô có thể ứng phó với đối tác nước ngoài, giải quyết rắc rối trong đêm, và vẫn kịp chạy về viện với mẹ, khi đồng hồ điểm sang ngày mới.

Không ai biết, chiếc điện thoại trong túi xách cô luôn bật âm lượng cao nhất – vì chỉ cần lỡ một cuộc gọi từ bệnh viện, có thể... cô sẽ mất mẹ mãi mãi.


10 giờ đêm. Căn hộ cao cấp của anh.

Cô đứng trong phòng tắm, lau tóc ướt, nghe tiếng nước trong bồn ào ào xối xuống nền gạch lạnh. Anh thích cô đến, không nói lý do. Chỉ cần một tin nhắn:

“Tối nay.”

Là cô đến. Lặng lẽ. Gọn gàng. Không than vãn.

Anh từ sau lưng tiến đến, ôm lấy cô. Mùi hương thân thuộc. Bàn tay lạnh áp lên da thịt nóng. Cô nhắm mắt. Không né tránh.

Đây là cái giá. Cô biết.

Không tình yêu. Không lời ngọt ngào. Chỉ là một hình thể vừa ý anh. Một người phụ nữ biết điều, không phiền phức, không ràng buộc.

Nhưng cô vẫn đến. Vì mẹ. Vì sự sống của một người thân duy nhất còn lại.


Rạng sáng. Cô rời khỏi căn hộ.

Trên vai là túi xách cũ, trong đó còn vỏ thuốc cho mẹ, và một bảng kê chi phí điều trị còn thiếu hơn bảy triệu.

Trời vừa hửng sáng. Cô đi bộ một đoạn, rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Mẹ cô vẫn đang ngủ. Gương mặt xanh xao, thở bằng máy, gầy đi trông thấy. Cô ngồi bên, cầm lấy bàn tay gầy gò đó, siết chặt.

“Mẹ à… Con vẫn chịu đựng được. Chỉ cần mẹ đừng bỏ con lại.”

Trong phòng bệnh lạnh buốt, chỉ có tiếng máy nhịp tim vang đều đều.
Và ánh mắt một người con gái, ánh lên nỗi đau... vừa bình thản, vừa tuyệt vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×