7:45 sáng. Tập đoàn Lục Thị.
Hạ Diệp bước vào văn phòng khi đồng hồ còn chưa điểm tám giờ. Trên tay là ly cà phê nóng và túi tài liệu dày cộm. Cô đã thức trắng gần cả đêm, vừa sắp xếp hồ sơ cho cuộc họp đầu tuần, vừa trông mẹ sốt mê man trong phòng bệnh.
Lục Tư Dạ thích sự chính xác. Một thư ký đến trễ dù chỉ một phút cũng đủ khiến anh cau mày. Nhưng cô thì chưa từng để điều đó xảy ra. Ba năm qua, cô luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất tầng 39.
Cô gõ cửa nhẹ, bước vào phòng làm việc của anh.
“Cà phê đen, không đường. Tài liệu cuộc họp với Hưng Gia đã chỉnh xong. Tôi cũng cập nhật thêm phương án thay thế nếu bên họ hủy điều khoản thanh toán chậm.”
Lục Tư Dạ đang bận lướt mail, liếc nhìn cô một cái.
“Cô không ngủ à?”
“Không có thời gian.” – Cô đáp gọn.
Anh im lặng, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cô. Quầng thâm dưới mắt được che đi bằng một lớp trang điểm nhạt, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
“Cô tưởng mình là siêu nhân chắc?”
Cô đặt ly cà phê xuống bàn, môi cong lên một nụ cười nhẹ.
“Không. Tôi chỉ là một người cần tiền.”
Câu trả lời ấy khiến lòng anh khựng lại một nhịp. Đã bao lần cô dùng lý do đó để lặng lẽ dọn dẹp mọi rắc rối cho anh – trong các cuộc đàm phán, sự kiện truyền thông, thậm chí cả những tin đồn cá nhân không đáng có.
Hạ Diệp giỏi đến mức khiến anh không thể thay thế. Cô biết từng nhịp tâm lý của đối tác, hiểu được cách anh vận hành công việc, thậm chí còn đoán trước những quyết định mà ngay cả anh còn chưa nói ra.
Cô là cái bóng... nhưng là cái bóng không thể thiếu.
9:00 sáng. Phòng họp lớn.
Cuộc họp với Hưng Gia diễn ra căng thẳng. Đối tác bất ngờ thay đổi điều kiện, yêu cầu tăng mức chiết khấu sản phẩm, đẩy Lục Thị vào thế khó.
Lúc giám đốc kinh doanh còn đang ấp úng tìm lời, Hạ Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, tiến tới đưa một tệp tài liệu cho Lục Tư Dạ. Anh lướt nhanh qua, ánh mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
“Tôi đồng ý với phương án số hai. Chúng tôi sẽ cắt hợp tác nếu không đạt được sự tôn trọng cần có.”
Giọng anh vang như búa nện. Đối tác sững người. Không ai ngờ anh dám cắt ngang đàm phán – nhưng hơn hết, là sự bình thản của Hạ Diệp khi đưa ra phương án đó.
Sau khi kết thúc buổi họp, các giám đốc cấp cao bước ra, xì xào bàn tán.
“Cô thư ký này... hình như quyền lực không nhỏ đâu.”
“Tư Dạ gần như không ra quyết định nào thiếu cô ta.”
Hạ Diệp lặng lẽ thu dọn tài liệu, coi những lời đồn thổi như gió lướt qua tai. Nhưng người đứng phía sau cô thì lại không giữ được sự điềm tĩnh như thế.
Buổi trưa. Văn phòng riêng của tổng giám đốc.
“Cô định làm loạn lên à?” – Lục Tư Dạ nói, giọng trầm thấp khi cửa vừa khép lại.
“Gì cơ?”
“Đừng tỏ ra thông minh như vậy trước mặt đám đàn ông đó.”
Hạ Diệp khựng người một nhịp. Rồi hiểu. Anh... đang ghen.
Cô bật cười, không che giấu vẻ châm chọc.
“Tôi chỉ làm đúng việc của mình. Nếu anh thấy bất tiện, tôi có thể từ chức.”
Anh bước tới, siết cổ tay cô, ánh mắt tối lại. “Cô biết tôi không cho phép cô rời đi.”
“Vì tôi là một thư ký giỏi? Hay vì tôi ngủ với anh?”
Anh im lặng. Gương mặt tuấn tú căng ra. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn không run rẩy, không oán trách, cũng chẳng khẩn cầu.
“Anh muốn giữ tôi, được. Nhưng đừng nghĩ tôi là của anh.”
Cô gạt tay anh ra, bước ra ngoài, để lại một người đàn ông lần đầu tiên trong đời... không nắm được thế chủ động.
Tối muộn. Hạ Diệp ở bệnh viện.
Mẹ cô vẫn nằm đó, gầy đi rõ rệt, thở máy, mí mắt khép hờ.
Cô ngồi cạnh, đọc lại bản kế hoạch cô phải hoàn thiện trong đêm. Tay còn lại cầm chiếc khăn, lau nhẹ vết mồ hôi đọng trên trán mẹ.
Bác sĩ bước vào, khẽ khàng.
“Cô Hạ, tình trạng của bác có dấu hiệu suy thận giai đoạn cuối. Chúng tôi cần chuẩn bị sớm phương án cuối cùng...”
Hạ Diệp gật đầu. Không khóc. Không run. Cô quen rồi. Với những tin như thế này.
“Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng xoay tiền.”
Sau lưng cô là bệnh án nặng nề, trước mặt là một người đàn ông chiếm giữ cả sự nghiệp lẫn thân xác cô. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô vẫn còn giữ được một điều:
Lòng tự trọng. Và ý chí không gục ngã.