Lục Tư Dạ đã từng nghĩ, chỉ cần mình muốn, bất cứ ai rời đi cũng có thể quay lại. Thế nhưng, hơn ba tháng qua, tên “Hạ Diệp” không còn nằm trong hệ thống nhân sự, điện thoại cô không còn liên lạc được, tài khoản ngân hàng dùng để chuyển lương cũng đã đóng. Cô biến mất hoàn toàn – không một dấu vết.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy bất lực.
Anh từng không để ý đến cô là vì tin chắc rằng cô sẽ luôn ở đó. Trong anh, Hạ Diệp từng chỉ là người làm tốt việc, không gây phiền phức, biết điều và biết ẩn mình đúng lúc. Nhưng bây giờ, khi cô xuất hiện trên truyền hình với vai trò một diễn giả, một người dẫn dắt cộng đồng, một người phụ nữ có sức ảnh hưởng thật sự – anh lại không thể nào quay mặt làm ngơ.
Tối hôm ấy, anh ngồi trong văn phòng, mở từng hồ sơ cá nhân cũ. Dữ liệu nhân sự chỉ ghi địa chỉ thường trú – một khu trọ cũ ở vùng ven thành phố mà cô đã dọn khỏi từ lâu. Anh sai người liên hệ qua mối quan hệ cũ, tìm xem có ai còn liên lạc với cô không. Nhưng hầu như tất cả các mối quan hệ của cô tại công ty đều rất mờ nhạt. Hạ Diệp là kiểu người chỉ tập trung vào công việc, không thân với ai, không kết bè kết nhóm, cũng không chia sẻ chuyện riêng. Giống như… cô chưa từng để lại dấu vết rõ ràng nào trong đời sống của người khác – ngoại trừ anh.
Anh mở lại video phỏng vấn. Xem từng khung hình, lắng nghe từng câu nói. Cô không nhắc đến nơi ở cụ thể, cũng không để lộ bất kỳ thông tin nào về thị trấn ven biển nơi mình đang sống. Một người kín đáo, thông minh – đúng kiểu Hạ Diệp mà anh từng biết. Nhưng giờ đây, sự im lặng ấy lại trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất với Lục Tư Dạ.
Sáng hôm sau, anh triệu tập tổ hỗ trợ thông tin, ra lệnh truy tìm mọi dữ kiện liên quan đến các chương trình cộng đồng có liên quan đến tên “Góc sách Hạ”. Người của anh mất ba ngày để xác định địa điểm, từ một bài viết nhỏ trên một trang blog cá nhân. Hình ảnh chụp cô với lũ trẻ, cùng dòng mô tả mơ hồ về “thị trấn biển nhỏ cách trung tâm 5 tiếng lái xe”. Đó là tất cả manh mối anh có. Nhưng chừng đó là đủ.
Anh quyết định lái xe đi.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Lục Tư Dạ tự cầm lái, không trợ lý, không xe hộ tống. Con đường dẫn về vùng biển phía Nam khúc khuỷu, nắng gắt xuyên qua kính xe nhưng anh chẳng buồn bật điều hòa. Trong đầu anh chỉ có một hình ảnh – cô, trong bộ váy dài, ánh mắt bình thản nhìn vào ống kính. Ánh mắt không còn mong chờ anh nữa. Mà là ánh mắt của một người đã chọn sống cho chính mình.
Anh đến nơi lúc chiều tà. Biển trải dài phía trước, thị trấn yên tĩnh, những căn nhà mái ngói thấp thoáng sau hàng dương cao. Anh không vội đi tìm ngay. Anh chỉ ngồi trong xe, hạ cửa kính, nghe tiếng sóng vỗ. Bỗng nhiên, anh nhận ra một điều: suốt bao năm qua, anh chưa từng sống chậm lại để lắng nghe thứ gì đó không phải là tiếng máy lạnh, tiếng hợp đồng, hay tiếng bàn phím gõ.
Anh tìm được “Góc sách Hạ” vào ngày hôm sau. Đó là một căn nhà nhỏ được cải tạo thành không gian đọc sách và học tập. Có bảng gỗ treo ngoài, sơn màu trắng với hoa văn tay vẽ. Trước cửa là giàn hoa giấy đỏ rực rỡ. Anh đứng lặng rất lâu.
Hạ Diệp đang ngồi trong sân, cùng mấy đứa trẻ gấp giấy. Mái tóc cô búi cao, nụ cười cô nhẹ nhàng, không trang điểm, không màu mè. Chỉ đơn giản như thế… nhưng lại khiến anh thấy như vừa chạm vào thứ gì đó vô cùng thuần khiết mà mình đã để vuột mất quá lâu.
Anh không bước vào. Không gọi tên. Chỉ đứng từ xa, nhìn cô cười. Cô bây giờ sống thật hơn, nhẹ hơn, rực rỡ hơn. Còn anh… không chắc bản thân có còn tư cách gì để bước vào cuộc sống đó thêm lần nữa.
Anh quay về xe, ngồi trầm ngâm. Lần đầu tiên, Lục Tư Dạ biết thế nào là không dám gặp lại một người – vì sợ ánh mắt họ đã không còn dành cho mình. Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, anh biết: nếu không làm gì… anh sẽ hối hận đến suốt đời.
Trên đường quay về thành phố, anh gửi tin nhắn đầu tiên sau hơn ba tháng im lặng: “Anh đang ở đây. Gần hơn em tưởng. Nếu em sẵn lòng… hãy cho anh một cơ hội, để bắt đầu lại – lần này, bằng tất cả chân thành.”
Tin nhắn không được hồi âm. Nhưng lần đầu tiên, anh không thấy tức giận hay mất kiên nhẫn. Anh chờ – như một kẻ đang học lại cách yêu ai đó… đúng cách.