“Góc sách Hạ” không còn là cái tên nhỏ bé chỉ gói gọn trong thị trấn ven biển. Kể từ khi Hạ Diệp quyết định tổ chức chuỗi hoạt động cộng đồng đều đặn mỗi tháng – từ lớp kỹ năng mềm, lớp đọc sách cuối tuần cho trẻ nhỏ, đến các buổi chia sẻ dành cho phụ huynh – không gian nhỏ bé ấy nhanh chóng trở thành điểm đến của cả người dân địa phương lẫn du khách. Tên cô bắt đầu xuất hiện trên tờ rơi, bảng tin và những lời rỉ tai. Người ta kể với nhau về một “cô Hạ”, từng từ bỏ công việc lương cao để sống cuộc đời nhẹ nhàng, mang tri thức đến vùng đất này bằng tất cả chân thành.
Một tờ báo địa phương đã viết về cô. Rồi sau đó là một bài viết dài trên trang thông tin điện tử uy tín, nhan đề: “Người phụ nữ bỏ lại thành phố để gieo chữ nơi làng biển.” Trong bài viết, Hạ Diệp được mô tả là một phụ nữ trẻ từng làm việc trong lĩnh vực tài chính, sau nhiều biến cố, cô chọn cách rời bỏ sự hào nhoáng để đi tìm giá trị đích thực – không phải bằng tiền bạc hay địa vị, mà bằng những giá trị chạm tới con người. Bức ảnh cô ngồi giữa căn phòng đầy sách, tay cầm quyển truyện tranh, xung quanh là trẻ con ríu rít, xuất hiện cùng dòng chú thích ngắn: “Không cần ai nhìn thấy, vì chính cô đã là ánh sáng.” Một câu viết đơn giản, nhưng mang sức mạnh sâu thẳm hơn bất kỳ lời ngợi ca nào. Hạ Diệp không chia sẻ gì về quá khứ. Không một lời oán trách. Cô chỉ kể về hiện tại – về cách mình đã học lại cách hít thở, cách sống chậm, và cách yêu bản thân mà không cần chờ sự công nhận từ bất kỳ ai.
Bài viết lan truyền mạnh mẽ. Không lâu sau, Hạ Diệp nhận được lời mời tham gia một buổi tọa đàm về “Phụ nữ – Hành trình chữa lành và kiến tạo giá trị mới”. Cô ban đầu từ chối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại trước ánh đèn sân khấu, lại càng không muốn bản thân trở thành đề tài. Nhưng sau một đêm không ngủ, sau khi đọc lại từng dòng thư cảm ơn từ các em nhỏ, từ phụ huynh, từ những người từng ghé qua “Góc sách Hạ” chỉ để ngồi yên trong một buổi chiều gió thổi, cô hiểu: việc cô xuất hiện – không còn là vì cô nữa, mà là để những điều cô đang làm có thể lan xa hơn. Và cô đồng ý.
Chương trình truyền hình ghi hình tại phim trường nhỏ ở thành phố biển lân cận. Hạ Diệp chọn mặc áo dài trắng, đơn giản, tóc búi cao, đôi mắt trang điểm nhẹ. Khi MC hỏi vì sao cô chọn rời bỏ công việc đang phát triển để bắt đầu lại từ con số không, cô trả lời chậm rãi: “Tôi từng nghĩ, nếu nỗ lực đủ nhiều, tôi sẽ được nhìn thấy. Nhưng sau cùng, tôi nhận ra, điều quan trọng nhất không phải là ánh nhìn từ người khác. Mà là chính tôi – có đang thật sự sống hay không.” Câu nói ấy được trích dẫn hàng loạt trên mạng xã hội trong những ngày sau đó. Tên “Hạ Diệp” – cái tên từng rất đỗi bình thường, giờ trở thành biểu tượng cho hình ảnh người phụ nữ dám bước ra khỏi bóng tối để tự tỏa sáng bằng nội lực.
Tại Lục Thị, một chiều thứ Hai, Lục Tư Dạ ngồi trong văn phòng tầng cao nhất, như thường lệ xem báo cáo tài chính trong khi đợi trợ lý trình bày nội dung buổi họp chiến lược. Trong lúc kiểm tra nhanh bảng tin, ánh mắt anh dừng lại nơi bài viết nổi bật được đề xuất: “Người phụ nữ truyền cảm hứng: Cựu thư ký tài chính và hành trình xây dựng không gian tri thức tại vùng ven.” Một điều gì đó khiến anh dừng lại. Khi nhìn thấy tên người trong bài – Hạ Diệp – tim anh đập khẽ một nhịp.
Anh nhấp vào đường dẫn. Hình ảnh cô hiện lên rõ ràng: gương mặt dịu dàng, nụ cười ấm áp, ánh mắt tĩnh lặng và bình thản. Cô ngồi giữa đám trẻ, tay cầm quyển sách, dáng vẻ thư thái đến kỳ lạ. Không còn là người phụ nữ anh từng thấy mệt mỏi gục trên bàn làm việc lúc nửa đêm, hay người cúi đầu trước những lần anh lạnh lùng ra lệnh. Cô bây giờ, như một phiên bản hoàn toàn khác. Tỏa sáng theo cách của riêng mình.
Anh đọc từng dòng trong bài viết. Không một chữ nào nhắc đến tên anh. Không một lời nào nói về những tháng ngày cô từng hy sinh vì ai. Nhưng Lục Tư Dạ hiểu. Anh là quá khứ mà cô đã bước qua. Và trong hiện tại này – anh không còn là một phần trong câu chuyện ấy nữa.
Một nỗi trống trải kỳ lạ xâm chiếm anh. Cô từng ở rất gần, ngay trong tầm tay. Nhưng khi ấy, anh chưa bao giờ thật sự hiểu cô. Đến giờ, khi cô tỏa sáng theo một cách mà thế giới công nhận, anh mới bắt đầu thấy rõ: anh không còn là trung tâm nữa. Cô không cần anh để trở nên giá trị. Cô không còn là “cái bóng” trong cuộc đời ai – đặc biệt là anh.
Lục Tư Dạ lặng lẽ in bài báo, gấp gọn và cất vào ngăn kéo. Buổi họp diễn ra, anh không nói nhiều. Mọi người nhận ra sự lơ đãng hiếm thấy nơi người đàn ông luôn lý trí. Nhưng chẳng ai dám hỏi. Trong anh đang dấy lên một sự bồn chồn chưa từng có. Không phải vì mất kiểm soát, mà là… anh đã thật sự mất đi một điều không thể thay thế.
Tối hôm đó, trong căn hộ cao cấp, Lục Tư Dạ mở lại trang web, xem video phỏng vấn cô. Giọng cô vẫn như xưa – dịu dàng, không cao không thấp – nhưng mỗi chữ đều mang theo sức nặng của người từng trải. Không còn mong được thấu hiểu. Cũng không cần ai chứng minh. Mỗi câu cô nói, anh đều hiểu, đều nhớ. Nhưng giờ… anh chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi lặng yên và xem lại đoạn video ấy ba lần.
Còn ở góc biển xa kia, Hạ Diệp vẫn sống ngày tháng bình dị. Cô không biết tên mình vừa khiến một người đàn ông từng kiêu ngạo nhất thành phố phải ngồi lặng như kẻ lạc lối. Cô vẫn dạy học, vẫn đọc sách, vẫn dắt lũ trẻ ra bãi biển thả diều. Cô là cô – trọn vẹn và bình an.
Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, thế giới bắt đầu gọi tên cô không phải vì cô thuộc về ai, mà bởi cô chính là chính mình.