Thanh Trúc ngồi lặng trong bếp, chiếc đồng hồ treo tường vang lên tiếng tích tắc đều đặn, như nhắc nhở cô rằng đã hơn mười giờ đêm – và Minh Quân vẫn chưa về.
Cô rót cho mình một tách trà nóng, nhưng lòng thì lạnh như gió đầu đông. Bàn tay vốn từng quen với những buổi sáng chuẩn bị bữa cơm gia đình, giờ đây chỉ còn biết ôm lấy ly sứ cho ấm lòng.
Trên bàn ăn, chiếc bát trống đặt đối diện vẫn chưa dọn đi – cô cứ để nó đó như một thói quen, một hi vọng mơ hồ. Nhưng năm nay đã là năm thứ hai, những bữa cơm vắng anh dần trở thành điều quen thuộc.
Cô từng nghĩ: “Đàn ông ở tuổi này, áp lực công việc lớn, mình phải hiểu.” Nhưng dần dần, những đêm về trễ, những tin nhắn cụt lủn, ánh mắt lạnh lùng, tất cả như một chiếc kim găm vào tim cô từng chút.
Có lúc, cô thử hỏi:
– Dạo này anh có gì lạ lắm, anh có điều gì giấu em không?
Minh Quân chỉ nhìn cô, im lặng, rồi nói:
– Em nghĩ nhiều quá rồi. Đừng làm mọi chuyện phức tạp.
Lần ấy, họ im lặng cả tuần.
Cô không còn là cô gái 25 tuổi sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để giữ một người đàn ông. Cô là một người phụ nữ 45 tuổi – từng đi qua những năm tháng cơ cực, từng vì anh mà bỏ dở hoài bão, từng sinh hai đứa con nay đã lớn khôn.
Nhưng điều làm cô đau không phải là sự phản bội – mà là sự lạnh nhạt đang gặm nhấm cuộc hôn nhân từng là cả thế giới với cô.
Đêm ấy, cô đứng trước gương, nhìn sâu vào đôi mắt của chính mình. Có lẽ lần đầu tiên sau hai mươi năm, cô dám thừa nhận: “Mình đang đơn độc trong chính mái nhà của mình.”
Ngoài cửa sổ, gió thổi lay động tấm rèm. Trời vào đông.
Và trong lòng cô, mùa lạnh cũng đã bắt đầu.