Thanh Trúc không ngờ, cái ngày cô phát hiện ra sự thật lại đến trong một buổi sáng rất bình thường. Trời nắng nhẹ, gió mát, cô vừa đưa con gái út đi học về thì nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Một giọng nữ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đủ khiến tim cô đông cứng:
– Chị là vợ anh Minh Quân?
Cô nín lặng.
– Em không có ý gì đâu... Em chỉ muốn chị biết rằng, anh ấy nói với em là đã ly thân từ lâu. Em cũng từng tin điều đó.
Lúc đó, tay cô run lên, điện thoại suýt rơi. Cô cố giữ giọng bình tĩnh:
– Em tên gì?
– Em là Nhã. Em… chỉ mới 29 tuổi.
Tuổi 29. Gần bằng tuổi con gái lớn của cô. Đắng nghẹn nơi cổ họng.
Sau cuộc gọi ấy, Thanh Trúc không gào khóc. Cô không tìm Minh Quân để làm rõ, không quăng đổ, không đánh ghen, không oán trách. Cô chỉ ngồi lặng người trên ghế salon, ánh mắt nhìn xa xăm về khoảng không trước mặt, nơi những tấm rèm vẫn lay động bởi gió.
Trong đầu cô hiện lên hàng loạt hình ảnh: những buổi chồng cô về muộn, chiếc áo sơ mi có mùi nước hoa lạ, những cuộc gọi đột ngột tắt giữa chừng. Hóa ra, cô không mù quáng, chỉ là đã quá kiên nhẫn.
Cô nhớ có lần Minh Quân từng nói:
– Ở tuổi này, người ta sống vì nghĩa chứ không phải vì tình nữa.
Lúc đó, cô nghĩ đó là lời chia sẻ – giờ đây, cô mới hiểu, đó là lời báo trước cho sự rạn vỡ không tránh khỏi.
Cô mở ngăn kéo, lấy ra cuốn nhật ký cũ. Những trang đầu tiên là hình cưới, lời thề ước, những dòng chữ ngọt ngào mà anh từng viết. Rồi dần dần, chữ viết nhạt phai, khoảng cách giữa hai người dài ra như những dòng trống trong trang sách.
Thanh Trúc không khóc. Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó đã chết.
Lúc Minh Quân về đến nhà, thấy cô đang ngồi nơi phòng khách, anh thoáng giật mình.
– Em chưa ngủ à?
– Em gặp Nhã rồi. – Cô nói thản nhiên, như kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
Minh Quân đứng lặng. Không chối, không giải thích.
Im lặng.
Một thứ im lặng cay nghiệt hơn mọi lời thú tội.
Cô bước lên phòng, để lại anh một mình với cái nhìn đầy dằn vặt.
Đêm ấy, Thanh Trúc mở cửa sổ, nhìn lên bầu trời. Gió mơn man mái tóc, lạnh mà thanh thản. Cô không còn đau vì bị phản bội. Cô đau vì người từng hứa nắm tay cô đi đến cuối đời, lại bỏ cô giữa đoạn đường chẳng ai ngờ tới.