Một tuần sau cuộc gặp với Hữu Dũng, tấm danh thiếp vẫn nằm im trong ngăn ví Thanh Trúc. Cô không gọi. Không phải vì không muốn – mà vì chưa biết bản thân đang mong chờ điều gì.
Cô không còn là cô gái hai mươi mấy tuổi dễ rung động trước một ánh nhìn cũ. Tuổi bốn mươi lăm, trải qua hôn nhân, con cái, và đổ vỡ… khiến cô thận trọng hơn với mọi cảm xúc mơ hồ.
Buổi tối hôm ấy, sau khi nấu bữa cơm đơn giản cho mình, cô mở laptop. Trên màn hình là một bản tin thời sự, nhưng ánh mắt cô lại lơ đãng. Tay cô bất giác mở ví, nhìn lại tấm danh thiếp.
Hữu Dũng.
Số điện thoại vẫn ở đó, tên công ty in chìm đơn giản nhưng tinh tế.
Cô chần chừ rồi bấm số. Điện thoại vừa đổ chuông, cô đã định tắt đi, nhưng giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:
– Alo, Trúc à?
– Ừm… Em làm phiền anh giờ này có muộn không?
– Không hề. Em gọi là anh vui rồi.
Có lẽ chính sự nhẹ nhàng, không vồ vập của Dũng khiến cô thấy an tâm. Họ hẹn nhau ăn tối hôm sau, tại một quán nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh ở quận 3. Nơi đó không sang trọng, nhưng đầy ắp hương vị hoài niệm – giống như con người Dũng.
Trong bữa tối, họ nói nhiều chuyện. Không phải chuyện tình yêu, mà là cuộc sống. Cô kể về những năm tháng đi dạy thêm khi con còn nhỏ, về những lần dằn lòng để không bật khóc giữa đêm vì chồng lạnh nhạt. Dũng chỉ nghe, không chen ngang, không đánh giá.
Anh kể lại hành trình từ một người đàn ông đầy tham vọng trở thành người sống chậm, biết quý từng buổi sáng yên bình. Anh nói:
– Ngày xưa, anh cứ nghĩ yêu là phải giữ được người đó cả đời. Nhưng bây giờ, anh hiểu, yêu là mong người ta được sống đúng với bản thân họ – dù không còn bên mình.
Trúc nhìn anh, ánh mắt chan chứa một nỗi cảm động không thành lời. Bao năm qua, cô khao khát được ai đó hiểu mình, lắng nghe mình, mà không cần tranh cãi đúng sai.
Họ ra về trong đêm muộn. Trên đường, Dũng dừng xe trước cửa nhà cô, không hỏi "Anh có thể vào không?", cũng không nói "Anh nhớ em".
Chỉ một câu rất nhẹ:
– Nếu em mệt, đừng gồng nữa. Mình đâu cần chứng minh gì với ai.
Thanh Trúc đứng lặng, tim nhẹ như gió thoảng. Cô không hứa hẹn, không xác định. Nhưng khi quay lưng bước vào nhà, lòng cô không còn trống rỗng như trước nữa.
Liệu đây có phải là một bắt đầu mới?
Hay chỉ là một khoảng lặng trước khi cô thật sự chữa lành?