Con hẻm số 7, vốn chẳng được ai để ý đến trên bản đồ thành phố, nằm lọt thỏm giữa một khu dân cư cũ kỹ. Ban ngày, ánh nắng xiên qua những mái tôn lấp lánh, phản chiếu trên những vũng nước loang lổ sau cơn mưa đêm trước. Ban đêm, ánh đèn vàng vọt từ trụ điện chập chờn hắt xuống mặt đường gập ghềnh, tạo thành những vệt sáng tối như mảnh ghép không hoàn chỉnh. Hẻm chẳng rộng, chỉ vừa đủ để một chiếc xe máy tránh nhau, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới riêng biệt, nơi bốn gia đình sống cạnh nhau, mỗi nhà là một lát cắt khác nhau của đời sống xã hội.
Tiếng búa gõ lách cách vang lên từ đầu hẻm. Ở căn nhà nhỏ mái tôn cũ kỹ, ông Bảy mở cửa tiệm sửa xe từ sáng sớm. Ông quen thức dậy khi mặt trời chưa ló dạng, tay cầm ly cà phê đen đặc tự pha, vừa nhấp vừa kéo tấm bạt xanh sờn rách che chiếc bảng hiệu “Sửa xe Bảy Lành”. Ông Bảy gầy, lưng hơi còng, da chai sạm vì nắng gió, giọng nói khàn đặc vì thuốc lá. Nhưng ông có đôi bàn tay rắn rỏi, quen cầm kìm, vặn ốc, thay lốp, hàn xì. Vợ mất sớm, ông ở cùng đứa con trai út đang học nghề, cuộc sống gói gọn trong tiếng động cơ rít, mùi nhớt dầu và đồng tiền kiếm được từng đồng bạc lẻ.
Cạnh đó là căn nhà của bà Hoa. Nhà bà cũng chẳng khang trang gì, chỉ hơn ở chỗ còn giữ được một cái ban công nhỏ trồng mấy chậu hoa giấy và giàn mướp leo. Bà Hoa buôn bán ngoài chợ, từ gà, rau, đến cá khô, cái gì cũng bán được để nuôi hai đứa con ăn học. Bà ít khi ngồi yên: sáng sớm lo ra chợ, chiều về lại quạt cơm, giặt giũ, tối đến còn tranh thủ may vá thêm kiếm chút thu nhập. Người trong hẻm hay khen bà Hoa “giỏi quán xuyến”, nhưng cũng không ít người nói bà “tằn tiện quá mức”. Với bà, mọi đồng tiền đều quý giá, đều là chỗ dựa để con cái không phải cực khổ như mình.
Đối diện nhà bà Hoa là ngôi nhà mới xây, tường sơn trắng, cửa kính bóng loáng – thuộc về vợ chồng anh Quân và chị Mai. Họ là cặp trí thức trẻ: Quân làm kỹ sư công nghệ, Mai dạy ở trường cấp ba. Ngôi nhà của họ nổi bật nhất hẻm, như một nốt nhạc lạc điệu giữa dãy nhà cũ kỹ. Nhưng đằng sau vẻ hiện đại ấy lại thường vang lên những tiếng tranh cãi nho nhỏ: chuyện công việc, chuyện tiền bạc, chuyện định hướng tương lai. Người ngoài nhìn vào tưởng gia đình họ hạnh phúc, đủ đầy, nhưng thật ra lúc nào cũng tồn tại những khoảng cách vô hình khó nói.
Cuối hẻm, tách biệt bởi bức tường cao và cánh cổng sắt kiên cố, là biệt thự nhà ông Khánh – gia đình giàu có duy nhất trong hẻm. Căn biệt thự ba tầng sơn màu kem, có vườn cây xanh, ban công treo đèn lung linh. Người trong hẻm ít thấy họ ra ngoài, trừ những lần chiếc ô tô sang trọng lao qua con hẻm chật hẹp, để lại vệt bụi mờ và ánh nhìn ngưỡng mộ xen lẫn xa cách từ hàng xóm. Con trai ông Khánh, tên Hoàng, học trường quốc tế. Cậu ít giao tiếp, suốt ngày đóng cửa phòng, sống trong thế giới riêng với laptop và điện thoại. Người ta bảo giàu thì sướng, nhưng sự cô đơn trong căn biệt thự ấy chẳng mấy ai hiểu thấu.
Một đoạn hẻm ngắn ngủi, chỉ khoảng trăm mét, mà gói gọn trong đó bốn thế giới khác nhau. Nhìn từ xa, hẻm như một sân khấu nhỏ, nơi mỗi gia đình trình diễn vở kịch riêng của đời mình: ông Bảy cặm cụi với xe cộ, bà Hoa tất bật gánh gồng, vợ chồng trí thức tranh luận, và căn biệt thự yên ắng đến lạ.
Buổi sáng, hẻm thường nhộn nhịp. Trẻ con í ới gọi nhau đi học, tiếng rao của người bán hàng rong vọng vào, mùi xôi, mùi bánh mì, mùi khói bếp quyện trong không khí. Thỉnh thoảng, tiếng còi xe inh ỏi khi có người cố chen vào hẻm. Bà con lối xóm đi ngang, ai quen ai gật đầu, đôi khi tạt vào mua tạm miếng bánh, mớ rau của bà Hoa. Nhưng cũng chẳng thiếu những cái liếc mắt dò xét, những lời xì xào sau lưng.
Chiều xuống, ánh nắng vàng vọt trải dài con hẻm. Tiệm sửa xe của ông Bảy vẫn sáng đèn, khi khách ghé thay ruột xe hoặc nhờ bơm vá. Bà Hoa bày rổ rau muống, mớ cá khô ra trước cửa bán thêm cho hàng xóm. Nhà anh Quân bật đèn sáng trưng, tiếng tivi xen lẫn tiếng gõ máy tính lách cách. Biệt thự cuối hẻm khép kín, chỉ đôi khi vang lên tiếng đàn piano từ phòng khách, xa xăm, như đến từ một thế giới khác.
Ban đêm, con hẻm yên ắng. Trẻ con đã về nhà học bài, những người lao động mệt mỏi ngả lưng. Đèn đường hiu hắt soi lên những mảng tường bong tróc, soi cả những giấc mơ chưa thành hình của từng mái nhà. Hẻm ngủ, nhưng trong giấc ngủ ấy, mỗi gia đình lại thao thức theo cách riêng: ông Bảy lo ngày mai có khách sửa xe không; bà Hoa tính toán sổ nợ của con trai lớn; anh Quân và chị Mai tranh luận về việc vay thêm tiền mua xe; còn trong biệt thự nhà ông Khánh, Hoàng ôm điện thoại, chat với bạn bè ở nơi xa xôi nào đó.
Một đoạn hẻm, bốn cuộc đời. Bên ngoài, họ chỉ là những người hàng xóm – đôi khi chào hỏi, đôi khi lảng tránh. Nhưng có một sợi dây vô hình đang nối kết họ, bằng cách này hay cách khác. Chỉ cần một biến cố, một sự kiện bất ngờ, bốn mảnh ghép ấy sẽ va chạm, soi chiếu, rồi thay đổi chính cuộc đời nhau.
Và câu chuyện bắt đầu, từ con hẻm nhỏ tưởng chừng tầm thường ấy…