khu hẻm nhỏ

Chương 2: Nhà ông bảy sửa xe


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiệm sửa xe của ông Bảy chẳng có biển hiệu gì to tát, chỉ là một tấm ván gỗ cũ kỹ treo tạm trên vách tường, dòng chữ “Sửa xe Bảy Lành” được viết bằng sơn trắng đã bong tróc một nửa. Vậy mà ai đi ngang con hẻm này cũng quen thuộc, như một thói quen lâu đời: xe xẹp lốp thì ghé ông Bảy, kẹt phanh thì ghé ông Bảy, thậm chí cái chuông xe đạp lỏng lẻo cũng ghé ông Bảy. Người ta tin ông, không phải vì tiệm sáng sủa hay dụng cụ hiện đại, mà vì cái cách ông cặm cụi, tỉ mỉ, vừa làm vừa lẩm bẩm như nói chuyện với chính chiếc xe trước mặt.

Căn nhà ông ở liền kề với tiệm, thực ra cũng chỉ là một gian nhà cấp bốn lợp tôn. Bên trong vỏn vẹn cái giường tre ọp ẹp, cái bàn gỗ xước sơn và vài ba cái ghế nhựa con. Trên vách, những tấm ảnh đen trắng đã úa vàng: ông thời còn trẻ trong bộ đồ lính cũ, bà – vợ ông – cười hiền bên gánh hàng rong, và hai đứa con trai lúc còn nhỏ, tóc cháy nắng, cười toe toét. Giờ chỉ còn ông và thằng út, thằng cả bỏ đi làm ăn xa, ít khi về.

Mỗi sáng, ông Bảy đều dậy trước khi mặt trời ló dạng. Ông quen với thói quen cũ: pha ly cà phê đặc quánh, châm điếu thuốc, ngồi nhìn con hẻm còn ngái ngủ. Khói thuốc lượn vòng, đôi mắt ông hằn những vết chân chim, vừa mệt mỏi vừa dửng dưng. Có lúc ông nghĩ, cuộc đời mình gói gọn trong mùi xăng dầu, trong tiếng búa, tiếng cờ-lê chạm sắt. Nhưng rồi lại chép miệng: “Thôi, còn có cái nghề nuôi thân là mừng.”

Con trai út của ông, thằng Tín, mới ngoài mười bảy. Nó đang học nghề điện lạnh, buổi sáng phụ ông vá xe, chiều tối chạy đi học thêm. Khác với ông, nó có đôi mắt sáng, luôn hướng ra ngoài, thích nghe nhạc trẻ, thích mơ về việc mở một cửa hàng to đẹp như mấy chỗ ngoài phố. Nhưng tính nó nóng, lại ít kiên nhẫn. Nhiều lần, khi khách đến vá lốp mà phải ngồi chờ, nó cằn nhằn:
– Cha, nghề này cực mà chẳng ăn thua gì. Mình phải nghĩ xa hơn chứ.
Ông Bảy chỉ cười khan:
– Xa gì thì xa, miễn cơm ngày ba bữa là đủ. Nghề này tuy cực nhưng không lừa dối ai. Xe hư thì sửa, công sức mình bỏ ra, đồng tiền đổi lại cũng sạch sẽ.

Câu trả lời giản dị ấy làm Tín im, nhưng trong mắt nó vẫn còn lấp lánh nỗi bồn chồn của tuổi trẻ.

Ngày thường, khách ra vào tiệm đều quen mặt. Người bán hàng rong, xe ôm, học sinh, thậm chí cả dân văn phòng ghé qua. Họ ngồi chờ, nói chuyện dăm ba câu, khen ông Bảy khéo tay, chê ông “cũ kỹ quá, chưa chịu đổi mới.” Ông chỉ cười, tay vẫn thoăn thoắt. Đối với ông, mỗi tiếng nổ máy thành công sau khi sửa xong là một niềm vui nhỏ, như bằng chứng rằng mình vẫn còn có ích cho đời.

Nhưng cuộc sống chẳng chỉ toàn những ngày đều đặn. Gần đây, tiệm sửa xe đối diện đầu hẻm mọc lên, biển hiệu sáng choang, có thợ trẻ, máy móc hiện đại. Một vài khách quen bắt đầu rẽ sang đó. Tín nhìn cảnh ấy càng sốt ruột:
– Cha thấy không? Người ta có máy bơm điện, có súng mở ốc, khách đông nghịt. Mình cứ làm kiểu cũ, mai mốt chẳng ai ghé nữa.
Ông Bảy trầm ngâm, không nói. Thực ra ông hiểu chứ, nhưng tuổi ông đã qua cái thời bon chen. Ông sợ vay mượn, sợ đổi mới, sợ bước ra khỏi cái vòng quen thuộc. Trong thâm tâm, ông chỉ mong đủ sức làm vài năm nữa, rồi giao lại tất cả cho con.

Một buổi trưa oi bức, có cậu thanh niên ăn mặc bảnh bao dắt chiếc xe ga bóng loáng vào tiệm. Xe chết máy giữa đường, ông Bảy lom khom kiểm tra, mồ hôi chảy dọc lưng. Cậu thanh niên sốt ruột, bấm điện thoại liên tục. Tín thì nhìn chằm chằm chiếc xe, thốt lên:
– Loại xe này phức tạp lắm, cha à, phải có máy chuẩn đoán mới biết.
Ông Bảy gạt đi:
– Xe nào cũng từ động cơ mà ra, cứ bình tĩnh.
Chỉ chừng hai mươi phút, ông đã tìm ra chỗ dây điện lỏng, gắn lại, xe nổ máy. Cậu thanh niên tròn mắt, rồi rút ví đưa tờ tiền lớn. Ông Bảy khẽ lắc đầu, chỉ nhận đúng số tiền công thường lệ. Cậu ngạc nhiên, cúi chào rồi đi. Tín nhìn cha, trong mắt pha lẫn khâm phục và bối rối. Nó chợt hiểu ra, đôi bàn tay chai sần kia không hề thua kém máy móc hiện đại, thậm chí còn có cái tình mà máy móc không bao giờ có.

Buổi tối, sau khi đóng tiệm, ông Bảy ngồi ngoài hiên, châm điếu thuốc. Con hẻm dần chìm vào yên tĩnh. Tín ngồi cạnh, ngập ngừng:
– Cha… mai mốt con học xong nghề, con sẽ mở tiệm lớn, có máy móc đầy đủ. Nhưng con hứa, con sẽ vẫn giữ cái bảng hiệu “Bảy Lành.”
Ông Bảy khẽ giật mình. Đôi mắt già nua ánh lên tia sáng nhỏ. Ông vỗ nhẹ vai con trai, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn lên trời đêm, nơi vài vì sao mờ nhạt lóe sáng.

Trong lòng ông, có một niềm an ủi: cái nghề lam lũ này rồi sẽ không mất đi, vì vẫn có đứa chịu nối tiếp. Dẫu cho con đường phía trước khác ông, thì cái gốc rễ của sự chân thành vẫn còn đó.

Con hẻm nhỏ tối om, chỉ còn ánh đèn vàng vọt. Nhưng từ hiên nhà ông Bảy, có ánh sáng nhỏ hắt ra, lặng lẽ mà bền bỉ – như chính cuộc đời ông.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×