Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh, yên bình như thường ngày, nhưng không khí trong hẻm lại căng thẳng lạ thường. Một chiếc xe tải lớn dừng trước cửa hẻm, treo biển “Công ty giải tỏa và tái định cư”. Tin tức lan nhanh: chính quyền đã ra quyết định cưỡng chế sớm, chỉ còn vài ngày để các hộ chuẩn bị.
Ông Bảy nhăn mặt, đứng giữa sân nhìn chiếc xe. Giọng ông run run:
– Chẳng còn thời gian nữa… nếu chúng ta không hành động ngay, hẻm này sẽ biến mất.
Bà Hoa lập tức gọi các gia đình khác tụ họp, ánh mắt đầy quyết tâm:
– Đây là bước ngoặt, chúng ta phải đoàn kết mạnh hơn bao giờ hết. Không còn cách nào khác.
Mọi người nhanh chóng phân công nhiệm vụ gấp rút. Mai và Tuấn được giao liên hệ với các cơ quan, yêu cầu tạm hoãn cưỡng chế. Bà Hoa chịu trách nhiệm vận động phụ nữ trong hẻm và chuẩn bị hồ sơ chứng minh quyền lợi của từng gia đình. Ông Bảy trực tiếp trao đổi với các nhân viên công ty và đại diện chính quyền, tìm cách kéo dài thời gian.
Ông Lâm, vốn lạnh lùng, lần này nhảy vào với vai trò chiến lược gia:
– Chúng ta phải phối hợp mọi nguồn lực. Cần làm nổi bật tính pháp lý và nhân đạo. Nếu ai đó đơn độc, hẻm sẽ thất bại.
Ngay cả những người trước đó từng nghi ngại giờ cũng hăng hái tham gia. Họ đi từng nhà, nói chuyện với hàng xóm, nhấn mạnh rằng chỉ khi cả hẻm đồng lòng, họ mới có thể vượt qua bước ngoặt này.
Trong lúc khẩn trương, những xung đột cũ lại nổi lên. Ông Lâm và một số gia đình khác bất đồng về cách ưu tiên các hộ dân.
– Lâm, sao cậu chỉ nghĩ đến chiến lược mà quên mất cảm xúc của mọi người? – bà Hoa bức xúc.
– Nếu không có chiến lược, mọi nỗ lực sẽ trở nên vô ích! – ông Lâm đáp, giọng căng thẳng.
Ông Bảy phải đứng ra làm cầu nối, nhấn mạnh rằng cả tính pháp lý lẫn cảm xúc đều quan trọng. Chỉ khi cân bằng, hẻm mới có thể tồn tại.
Chiều hôm đó, cả hẻm tập trung trong sân để rà soát lại hồ sơ và danh sách các hộ dân. Mặc dù mệt mỏi, nhưng ai cũng nhận ra rằng sức mạnh tập thể bắt đầu phát huy tác dụng. Những hành động nhỏ như hỗ trợ nhau hoàn thiện hồ sơ, chia sẻ thông tin hay động viên tinh thần đã giúp mọi người cảm thấy vững vàng hơn.
Ông Bảy nhẹ giọng:
– Bước ngoặt này thử thách chúng ta, nhưng cũng cho thấy: khi hẻm đồng lòng, không gì là không thể.
Bà Hoa mỉm cười, đặt tay lên vai ông Bảy:
– Đúng vậy. Chỉ cần cả hẻm giữ niềm tin và hành động, bão tố sẽ không thể đánh gục chúng ta.
Tuấn và Mai nhìn nhau, đôi mắt long lanh:
– Có lẽ đây mới chính là ý nghĩa thật sự của cộng đồng.
Khi hoàng hôn buông xuống, chiếc xe tải vẫn đứng đó, nhưng các gia đình đã chuẩn bị xong hồ sơ, lập danh sách người liên hệ, và sẵn sàng gặp đại diện chính quyền bất cứ lúc nào. Áp lực chưa hết, nhưng tinh thần trong hẻm đã khác. Mọi người nhận ra rằng chỉ khi cùng nhau, họ mới có thể đối mặt với bất cứ bước ngoặt nào.
Trong lòng từng người là một ánh sáng: niềm tin vào nhau, vào sức mạnh đoàn kết, và vào khả năng bảo vệ mái nhà thân thương. Dù bão tố vẫn còn ngoài kia, họ không còn đơn độc.