khu nội trú tử thần

Chương 1: Đêm mất sóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió lùa qua khung cửa sổ kẽo kẹt, mang theo mùi ngai ngái của cỏ ướt. Đồng hồ treo tường trong ký túc xá điểm 11 giờ đêm. Phần lớn học sinh đã yên vị trên giường, nhưng trong dãy nội trú nam tầng ba, ánh sáng từ vài căn phòng vẫn còn hắt ra, loang loáng trên hành lang vắng.

Nguyễn Hoàng An ngồi co gối trước màn hình điện thoại. Cậu lướt ngón tay liên hồi, nhưng thanh tín hiệu trên góc phải chỉ toàn vạch đỏ, trơ trọi một chữ “No Service”. Ban đầu An tưởng do mạng yếu, nhưng sau gần mười phút thử bật tắt chế độ máy bay, khởi động lại điện thoại, mọi thứ vẫn trơ lì.

— Lạ thật. – An lẩm bẩm.

Phòng bên cạnh, Tuấn – bạn cùng lớp và cùng phòng nội trú – ló đầu ra, vẻ mặt cau có.

— Mày cũng bị mất sóng à? Tao gọi về nhà cả buổi rồi, chả kết nối được.

An gật đầu, rồi thử mở laptop. Wi-Fi của trường vẫn hiện, nhưng khi nhấp vào, chỉ quay vòng tròn vô tận. Dòng chữ “Không có kết nối Internet” chớp tắt khiến An chợt thấy rờn rợn.

— Có khi do trạm phát trục trặc thôi. – An cố nói, giọng không mấy chắc chắn.

Nhưng trong lòng cậu, sự bất an bắt đầu nhen nhóm.

Tầng ba nội trú ban đêm vốn yên ắng, nhưng hôm nay lại đầy tiếng xì xào. Từng cánh cửa bật mở, học sinh ghé đầu trao đổi. Cả dãy như vỡ tổ ong.

— Ê, tụi mày có mạng không?
— Tao thử gọi hotline rồi, cũng không được!
— Kỳ lạ thật, sao lại đồng loạt mất sóng thế này?

Một vài đứa rủ nhau xuống tầng một, thử tìm giám thị trực. Nhưng khi đến, căn phòng giám thị đóng im ỉm, đèn tắt ngóm. Trên bàn gác, chiếc bộ đàm vứt lăn lóc, không ai trông coi.

— Chú Hào đâu rồi nhỉ? Ca trực của ổng mà? – Tuấn thắc mắc.

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng ve cuối mùa kêu ran ngoài vườn khuất lấp.

Khoảng gần nửa đêm, một tin đồn lan ra: “Cổng trường bị khóa rồi, không ai ra được đâu.”

Đám học sinh ban đầu bán tín bán nghi, nhưng tò mò kéo nhau ra thử. Cổng chính trường nội trú vốn cao gần bốn mét, bằng sắt uốn, nay treo lủng lẳng thêm mấy ổ khóa mới, sáng loáng, như vừa được gắn vào. Không chỉ một, mà tới ba lớp xích chồng chéo.

— Có trò gì thế này? – Một đứa run giọng.

Đẩy, lắc, giật mạnh, tất cả chỉ phát ra tiếng kim loại kêu loảng xoảng giữa đêm vắng. Không một bóng bảo vệ nào xuất hiện giải thích.

Cảm giác hoang mang lan dần, như con rắn lạnh trườn qua gáy từng người.

Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng, điện trong toàn khu nội trú bỗng vụt tắt. Hành lang chìm vào bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh trăng lọt qua ô cửa, hắt những vệt mờ nhạt lên tường. Tiếng hét thất thanh vang lên từ đâu đó tầng dưới.

— Áaa… cứu…!

Đám học sinh nhốn nháo. Vài đứa bật đèn pin điện thoại, rọi chập chờn. Tiếng chân chạy rầm rập vang khắp hành lang, hòa cùng hơi thở gấp gáp.

An bị Tuấn kéo chạy theo dòng người. Xuống cầu thang, cả bọn đổ dồn về phòng y tế gần sân. Ở đó, vài bạn nữ đang ôm nhau khóc nức nở. Trên nền gạch, một thầy giám thị nằm sõng soài, cơ thể co giật từng cơn. Mắt thầy trợn ngược, da mặt tím tái, miệng sùi bọt trắng.

— Thầy bị gì thế? – Ai đó run rẩy hỏi.

Không ai trả lời. An cúi xuống, định gọi, nhưng thầy bỗng bật ngồi dậy, đôi mắt trắng dã quét một vòng. Tiếng răng nghiến ken két vang lên ghê rợn.

Cả đám học sinh chết lặng.

Rồi thầy lao tới, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Tiếng la hét bùng nổ. Một bạn nam bị thầy ghì xuống, máu phụt tung tóe trong ánh đèn pin chập chờn.

— Chạy! – Tuấn hét.

Cả bọn vỡ òa, chen lấn nhau bỏ chạy tán loạn.

An thở hổn hển, tim như muốn nổ tung, vừa lao vừa ngoái lại. Cảnh tượng sau lưng khiến cậu rùng mình: thầy giám thị đang cắn xé, máu đỏ loang ra trên nền gạch trắng. Tiếng gào khóc vang vọng khắp hành lang, hòa cùng tiếng đập cửa dồn dập từ phía xa.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết rằng: điện thoại không còn tín hiệu, cổng trường khóa chặt, và một cơn ác mộng vừa bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×