Sau khi lập liên minh ngầm, An Thư nhận ra rằng cơn bão vừa qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Trong triều đình, những kẻ tham vọng và âm mưu còn nằm trong bóng tối, lén lút điều khiển các quan lại, thao túng Hàn Lâm Viện, đe dọa cả công lý và vận mệnh triều chính.
Manh Mối Đầu Tiên
Một buổi tối, trong thư viện viện Hàn Lâm, An Thư và Ngô Tử Khải cùng một vài đồng minh thân cận mở cuộc họp bí mật. Trên bàn là những văn thư và bản sao mà An Thư thu thập được từ vụ Thẩm Kính Lễ.
“Xem kỹ từng chữ, từng dấu hiệu. Một cơn bão lớn hơn đang hình thành,” – An Thư nhấn mạnh, ánh mắt nghiêm túc.
Một học sĩ trong nhóm, Lưu Văn Tiệp, đưa ra một chi tiết đáng ngờ:
“Trong văn thư này, có vài đoạn được ghi lại nhưng dấu mực lại không phải của Thẩm Kính Lễ. Có vẻ như có người đứng sau thao túng hắn.”
An Thư khẽ gật, ánh mắt lóe sáng:
“Đúng vậy… Thẩm Kính Lễ chỉ là con tốt, còn kẻ thật sự đứng phía sau mới là nguy hiểm. Chúng ta cần tìm ra danh tính của hắn trước khi quá muộn.”
Tất cả đồng minh im lặng, nhận thức được mức độ nguy hiểm. Bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến cả triều đình hỗn loạn và chính họ bị hủy diệt.
Theo Dấu Âm Mưu
Ngày hôm sau, An Thư quyết định trực tiếp đến phủ các quan lại phe cánh Thẩm Kính Lễ, lẻn vào những văn khố bí mật. Với kỹ thuật cải trang và kinh nghiệm lén lút, nàng tránh mọi cạm bẫy, tìm thấy vài văn thư chứa thông tin về những kế hoạch thao túng triều đình: phân chia tài sản, đặt người vào các vị trí quan trọng, chuẩn bị bãi triều giả nhằm thao túng Hoàng đế.
Trong lúc đang tìm kiếm, nàng bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân, nhanh nhưng không rầm. Ngay lập tức, An Thư nấp vào góc tối, quan sát.
Một bóng người xuất hiện – chính là một quan lại cấp cao, chưa từng lộ mặt trong triều, đang nhận văn thư và sắp xếp lại các chứng cứ. Ánh sáng của đèn lồng chiếu lên gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.
An Thư nhận ra: đây chính là kẻ đứng sau âm mưu, điều khiển cả Thẩm Kính Lễ và phe cánh. Tim nàng đập nhanh, biết rằng nếu bị phát hiện, không chỉ tính mạng mà cả thân phận nữ cải nam trang sẽ bại lộ.
Trận Chiến Bóng Tối
Trong khoảnh khắc căng thẳng, Ngô Tử Khải từ phía ngoài len lách vào, hỗ trợ An Thư. Họ hợp lực, vừa quan sát vừa lén lút thu thập bằng chứng.
Kẻ đứng sau nhanh chóng phát hiện sự xuất hiện bất thường. Một cuộc rượt đuổi im lặng diễn ra trong hành lang phủ quan lại. Ánh sáng đèn lồng lập lòe, phản chiếu lên thanh kiếm và bóng người di chuyển, tạo ra những hình ảnh đầy kịch tính.
An Thư kết hợp kỹ thuật võ nghệ và trí thông minh, dùng mưu kế để dẫn dụ kẻ thù vào một phòng nhỏ, khóa cửa. Trong khi đó, Tử Khải nhanh chóng lấy lại các văn thư quan trọng, bảo đảm rằng chứng cứ không bị phá hủy.
Cuối cùng, kẻ đứng sau bị trói lại, không còn cách nào thoát. An Thư bước tới, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi nghĩ có thể thao túng cả triều đình mà không ai hay biết sao? Âm mưu đã bị lật ngược.”
Ánh Nhìn Hoàng Thượng
Ngay lúc An Thư chuẩn bị đưa kẻ này ra báo cáo Hoàng đế, một bóng người xuất hiện ở cửa phòng – Tạ Dực. Hắn nhìn An Thư, ánh mắt pha lẫn bất ngờ và ngưỡng mộ:
“Ngươi… lần này, trẫm thật sự phải thừa nhận, ngươi vượt xa tất cả những gì trẫm tưởng tượng. Không chỉ thông minh, can đảm, mà còn dám đối diện nguy hiểm để bảo vệ triều chính.”
An Thư cúi đầu, giọng trầm mà kiên định:
“Thần chỉ muốn làm điều đúng đắn, bệ hạ. Nếu thần sai, xin bệ hạ xử lý thần theo quốc pháp.”
Tạ Dực nhếch môi cười, ánh mắt ẩn ý:
“Ngươi dám nói với trẫm câu ấy… và trẫm thấy điều đó thật đáng quý. Nhưng từ nay, mỗi bước đi của ngươi đều liên quan đến trẫm. Ngươi phải hiểu trách nhiệm này.”
Trong lòng An Thư, những rung động tinh tế dấy lên, nhưng nàng vẫn giữ khoảng cách: một phần vì nhiệm vụ, một phần vì giữ bí mật thân phận.
Bước Tiến Của Liên Minh
Với chứng cứ mới, An Thư và liên minh bí mật báo cáo lên Hoàng đế. Tạ Dực triệu tập triều hội đặc biệt, lần này là lật ngược toàn bộ âm mưu. Các quan phe cánh Thẩm Kính Lễ và kẻ đứng sau đều bị trừng phạt thích đáng.
An Thư đứng lặng nhìn toàn cảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa hả hê, vừa căng thẳng. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng bước ngoặt quan trọng đã được tạo ra.
“Âm mưu đã lật ngược, nhưng sóng ngầm trong triều vẫn còn. Phải luôn cảnh giác, phải luôn đi trước một bước.” – An Thư tự nhủ.