Claire không còn biết mình đang rơi hay đang bay. Không còn cảm giác trọng lực. Không còn âm thanh. Không còn nhịp tim. Cô đơn thuần tồn tại.
Xung quanh cô là một thứ không gian trắng ngà nhưng không phát sáng. Nó không mờ cũng không rõ, không sâu cũng chẳng nông – như thể cô đang đứng giữa một tờ giấy chưa từng bị viết, nhưng đồng thời lại đang bị bao quanh bởi vô số mảnh ký ức bị bỏ rơi.
Không có phương hướng.
Không có tiếng động.
Nhưng… có tiếng thở. Nhẹ, đều, vang vọng trong tâm trí cô.
Một âm thanh khác lẫn vào — thì thầm như gió cào qua màng nhĩ:
“Chào mừng đến tầng cuối – nơi ký ức không có ngôn ngữ, không ai từng được phép lưu giữ.”
Claire cố định lại hơi thở, siết chặt Leica. Nhưng khi nhìn xuống… tay cô trống không. Không còn máy ảnh. Không còn súng. Không còn gì.
Một giọng khác vang lên, không giống người, cũng không giống máy:
“Tên: Claire Varela.
Dạng tồn tại: Người mang ký ức sống.
Vi phạm: Ghi ký ức ở tầng cấm.
Hình phạt: Biến mất khỏi mọi hệ thống lưu trữ.
Ghi chú: Ký ức của cô quá ngoan cố để bị xoá. Phân tích tiến trình.”
Claire nhìn quanh, cố nói, nhưng cổ họng cô không phát ra tiếng. Cô nhận ra: tại nơi này, mọi suy nghĩ được đọc trực tiếp.
Ngay khi cô vừa nghĩ đến "Tôi là ai?", toàn bộ không gian xung quanh bỗng biến thành một mạng lưới khổng lồ, chằng chịt các chuỗi dữ liệu, mỗi điểm sáng là một mảnh ký ức.
Một hình thể khổng lồ bắt đầu hình thành giữa lưới ký ức: một bộ não xoắn ốc không có thân thể, không mắt mũi, nhưng bao phủ bởi hàng triệu dây thần kinh – từng sợi là ký ức bị xoá khỏi thế giới thực.
Nó tự xưng:
"Tôi là GỐC.
Tôi là vùng tâm trí khởi thủy, nơi ký ức được nạp – và được quên.
Tôi là nơi Claire không nên bước vào."
Claire nghĩ: “Tôi không đến để phá. Tôi đến để hiểu. Tôi cần sự thật.”
GỐC đáp lại như thể cười – âm thanh lạo xạo như hàng trăm người gõ móng tay lên vách kính:
“Sự thật? Ngươi muốn sự thật nào?
Sự thật được kể để vỗ về, hay sự thật có thể giết chết ý chí tồn tại của ngươi?”
Claire thở sâu (dù không còn phổi thật sự), và nghĩ:
“Sự thật về ARCADIA. Về tôi. Về Lucas. Về ký ức này.”
Tức thì, GỐC mở ra một cổng ký ức – dạng hình ảnh chiếu toàn bộ lên không gian trắng. Mỗi mảnh ghép tự động bay quanh Claire như hành tinh quay quanh mặt trời.
Cô thấy:
– Một cuộc họp kín giữa các nhà khoa học.
– Cảnh một đứa trẻ bị cấy ký ức giả, sau đó cười khúc khích khi được kể về “gia đình” chưa bao giờ tồn tại.
– Những người tình nguyện đồng ý xóa ký ức mất con – đổi lấy một cảm giác mơ hồ rằng “con họ vẫn đâu đó ngoài kia.”
Và cuối cùng... cô thấy chính mình.
Claire – bé gái 7 tuổi – đang nhìn qua khe cửa, thấy cha mình ký tên vào hợp đồng bàn giao ký ức gia đình cho ARCADIA để tránh bị trầm cảm.
Claire bật thốt trong tâm trí: “Không… cha tôi không làm vậy! Ông yêu mẹ! Yêu Alina!”
GỐC xoáy sâu:
“Cha cô yêu gia đình đến mức sợ mất. Và sợ đến mức sẵn sàng đổi ký ức thật lấy ảo giác bình yên.
Nhưng chính cô là người đầu tiên không tuân lệnh. Cô bắt đầu nhớ. Và vì vậy – cô trở thành dị biệt.”
Claire siết chặt tâm trí:
“Tôi không muốn quên. Tôi sẵn sàng mang nỗi đau – miễn là nó thật.”
Im lặng.
Sau vài giây, GỐC nói chậm rãi hơn:
“Ngươi được trao quyền. Duy nhất một lần.
Ghi lại lịch sử thật – nhưng phải xoá tất cả những gì ngươi yêu.
Hoặc giữ lại họ – nhưng mãi sống trong thế giới ký ức giả.”
Không gian đóng băng.
Một nửa ký ức sáng lên – hình ảnh Lucas, Alina, những giây phút cười đùa, cái ôm, lần đầu Claire biết yêu.
Nửa còn lại – là sự thật: Claire từng là trưởng nhóm thử nghiệm phản kháng của ARCADIA, bị bắt khi định lật đổ hệ thống, ký ức bị cắt vụn và phân phối vào nhiều cơ thể – trong đó có Lucas.
Claire quỳ xuống, hai tay ôm đầu.
Không ai quyết định giúp cô.
Không ai hướng dẫn.
Đây là cái giá của tự do ký ức.
Sau gần một phút không-thời-gian, cô đứng dậy.
Nói (trong tâm trí):
“Tôi không chọn một trong hai.”
GỐC:
“Không có lựa chọn thứ ba.”
Claire:
“Có. Tôi sẽ giữ ký ức thật, và giữ luôn cả những người tôi yêu – trong chính ký ức tôi.
Tôi sẽ gắn Lucas vào một bản ghi đặc biệt. Tôi không cần hệ thống lưu trữ.
Tôi sẽ tự khắc tên anh ấy lên ý chí của mình.”*
GỐC rung động. Một phần mạng lưới ánh sáng tắt phụt. Như bị nhiễm lỗi.
“Không thể. Không ai từng...”
Claire la lớn (lần này bằng tiếng thật):
– “TÔI LÀ NGƯỜI GHI KÝ ỨC CUỐI CÙNG. VÀ KÝ ỨC ĐÓ THUỘC VỀ TÔI.”
Cô rút ra cuộn phim cuối cùng – cuộn phim từ Leica vỡ nát của Claire tương lai – giơ cao lên, nạp vào một máy ảnh tưởng tượng đang sáng lên từ lòng bàn tay.
FLASH.
Tầng ∞ nổ tung trong ánh sáng.
Mọi dữ liệu vỡ tan.
GỐC gào lên, hàng triệu tiếng gào cùng lúc, rồi... tan thành khói trắng.
Claire rơi xuống.
Rơi vào thực tại mới.
Nơi chỉ có... một dòng chữ khắc lên bầu trời:
“Claire Varela – Người Ghi Lại Cuối Cùng.”
Và bên cạnh cô – Lucas ngồi đó, lưng tựa gốc cây, mắt mở, mỉm cười.
Không nói gì.
Nhưng anh ở đó.
Và ký ức – là thật.