Thành phố vào mùa mưa, những cơn gió ẩm ướt lùa qua khung cửa sổ nhỏ trong căn phòng chung cư tầng mười sáu. Ánh đèn vàng nhạt đổ xuống mặt bàn làm việc ngổn ngang giấy nháp, cốc cà phê nguội và màn hình máy tính vẫn sáng.
Tô Vãn ngồi trước laptop, hai tay đặt hờ lên bàn phím, đôi mắt lặng lẽ nhìn vào dòng chữ nhấp nháy:
“Anh nghĩ đoạn kết này… có thể thêm một chút tiếc nuối, được không?”
Là tin nhắn cuối cùng từ Lục Tư Hàn — người đàn ông nổi tiếng nhất màn ảnh hiện tại, Ảnh đế của năm năm liên tiếp.
Cô biên kịch ẩn danh “Vãn Vãn” và anh – người luôn làm sống dậy từng câu chữ của cô – đã cộng tác qua mạng suốt ba năm. Chưa gặp mặt, chưa gọi điện, chỉ trao đổi qua email và tin nhắn công việc.
Nhưng lạ thay, mỗi lần anh góp ý cho kịch bản, cô đều cảm nhận được một cảm xúc rất… thật. Như thể người đàn ông kia hiểu được nỗi buồn, niềm vui và cả những khoảng lặng cô gieo vào từng câu thoại.
Tô Vãn đặt cốc cà phê xuống, gõ mấy dòng trả lời:
“Nếu thêm tiếc nuối, khán giả sẽ không còn tin vào hạnh phúc. Tôi muốn giữ lại một chút hy vọng.”
Gửi.
Cô hít sâu, tựa lưng vào ghế. Tiếng mưa ngoài cửa kính rơi lộp độp, âm thanh đều đặn như nhịp gõ của thời gian.
Mưa đêm luôn khiến Tô Vãn nhớ đến những năm đầu chập chững vào nghề. Khi ấy, cô chỉ là cô gái trẻ viết những kịch bản nhỏ cho webdrama, chẳng ai biết tên. Chỉ có người quản lý biên kịch của công ty sản xuất thấy được tiềm năng và đặt cho cô một bút danh: “Vãn Vãn” — nhẹ nhàng, buồn nhưng đẹp.
Từ đó, “Vãn Vãn” trở thành cái tên khiến giới làm phim phải nể phục.
Tác phẩm của cô không có những tình tiết kịch tính, không có âm mưu chính trị hay mưu toan quyền lực. Chúng chỉ xoay quanh con người – tình yêu, mất mát, và thứ cảm xúc chạm đến tim khán giả.
Và người hiểu rõ nhất những điều cô viết – lại chính là Lục Tư Hàn.
Buổi sáng hôm sau, Tô Vãn thức dậy muộn. Điện thoại rung liên hồi. Là tin nhắn từ người đại diện của cô – chị Lâm.
[Chị Lâm]: “Vãn Vãn à, có việc gấp. Đọc mail công ty đi, đừng hoảng.”
Một dự cảm chẳng lành khiến Tô Vãn bật dậy.
Cô mở hộp thư. Trong danh sách email, có một dòng chữ nổi bật:
Từ: Giám đốc sản xuất Lạc Văn – Công ty Truyền thông Tinh Hải.
Chủ đề: Thư mời hợp tác – Dự án điện ảnh “Thiên Quang”
Cô nhấp vào.
“Kính gửi Biên kịch Vãn Vãn,
Dựa theo đề xuất của diễn viên chính Lục Tư Hàn, chúng tôi mong muốn mời cô trở thành biên kịch chính thức cho dự án điện ảnh ‘Thiên Quang’.
Lịch trình quay bắt đầu trong vòng hai tuần tới. Để thuận tiện cho quá trình chỉnh sửa tại hiện trường, đề nghị cô tham gia đoàn phim với tư cách cố vấn kịch bản.
Trân trọng.”
Tô Vãn đọc lại một lần, rồi lại lần nữa.
Lục Tư Hàn… đề xuất cô?
Ba năm qua, họ chỉ liên lạc qua mạng. Anh từng nói “Kịch bản của cô khiến tôi muốn sống như nhân vật đó” – nhưng cô chưa từng nghĩ anh sẽ chủ động muốn gặp mặt.
Cô nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Cố vấn kịch bản tại hiện trường…”
Đó nghĩa là – cô sẽ gặp anh.
Trưa hôm ấy, cô đến công ty sản xuất để ký hợp đồng.
Phòng họp tầng 18 ngập ánh sáng. Đối diện cô là Giám đốc sản xuất Lạc Văn – người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc sảo.
“Cô Vãn, thật vinh hạnh khi cuối cùng cũng được gặp cô ngoài đời.” – Ông cười, giọng vừa khách sáo vừa thật tâm.
“Thật ra… tôi chỉ là người viết ở phía sau, không quen xuất hiện trước đám đông.” – Tô Vãn khẽ mỉm cười, tay siết chặt chiếc bút ký.
Lạc Văn lắc đầu. “Nhưng lần này khác. Dự án này là tâm huyết của Lục tiên sinh. Anh ấy nhất định yêu cầu cô phải có mặt.”
Cô giật mình. “Yêu cầu?”
“Phải. Anh ấy nói: ‘Nếu không có biên kịch Vãn Vãn, tôi sẽ không nhận phim.’”
Câu nói ấy như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả trong lòng cô. Gợn sóng lăn tăn rồi dần lan ra khắp nơi.
Lục Tư Hàn – người được mệnh danh là “Thần thoại phòng vé”, người từng từ chối hàng chục kịch bản, lại vì cô mà nhận vai này?
Tô Vãn mím môi. “Vậy… khi nào tôi cần đến đoàn phim?”
“Ngày mai. Đoàn đang dựng cảnh tại phim trường ở thành phố D. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở và xe đưa đón.”
“Ngày mai?” – Cô hơi hoảng. “Tôi… tôi còn bản thảo chưa xong.”
Lạc Văn cười: “Cứ mang theo, cô sẽ có người giúp. À, đúng rồi – anh Lục nói nếu cô cần gì cứ trực tiếp liên hệ với anh ấy.”
Ông đưa cô một tấm danh thiếp nhỏ.
Dòng chữ trên giấy trắng hiện rõ:
Lục Tư Hàn – Diễn viên / Nhà sản xuất
Số liên hệ riêng: ...
Cô nhìn con số ấy thật lâu. Một chuỗi ký tự bình thường thôi, vậy mà tim lại đập nhanh không kiểm soát được.
Buổi tối, cô ngồi trong căn hộ quen thuộc, xung quanh im lặng đến mức nghe rõ tiếng mưa rơi trên mái.
Cô mở danh thiếp, gõ thử dòng tin nhắn:
“Chào anh, tôi là Tô Vãn – biên kịch ‘Thiên Quang’. Tôi nhận được lời mời hợp tác, cảm ơn anh đã đề xuất.”
Nhưng gửi đi rồi, cô lập tức thấy hối hận.
Câu chữ trông khách sáo quá, xa cách quá.
Chưa đầy một phút sau, màn hình sáng lên. Tin nhắn phản hồi hiện ra:
“Anh biết. Chào mừng em đến với ‘Thiên Quang’, Vãn Vãn.”
Cô sững người.
Anh gọi cô bằng bút danh, giọng điệu thân mật đến kỳ lạ.
Cô gõ lại:
“Anh biết tôi là ai ư?”
“Không hẳn. Nhưng giọng văn của em… anh sẽ không nhận nhầm.”
Một câu đơn giản thôi, nhưng khiến Tô Vãn ngẩn ngơ nhìn màn hình rất lâu.
Giọng văn của em – anh sẽ không nhận nhầm.
Cô cười khẽ. Có ai từng nói vậy với cô đâu?
Từ khi bắt đầu viết, cô chỉ lặng lẽ tồn tại phía sau những tập phim, chưa từng có ai hiểu được cảm xúc mình gieo vào từng dòng kịch bản.
Lần đầu tiên, có người nhìn ra cô – không phải qua khuôn mặt, mà qua chữ viết.
Ngày hôm sau, Tô Vãn đáp chuyến bay đến thành phố D.
Trời nắng nhẹ, gió thổi qua dãy núi phía xa. Cô được trợ lý đoàn phim đón đến khu phim trường nằm giữa thung lũng – nơi đang dựng bối cảnh cổ trang cho “Thiên Quang”.
Ngay khi vừa bước xuống xe, tiếng hô “Chuẩn bị quay!” vang lên khắp nơi. Người qua lại tấp nập, ánh đèn chiếu sáng rực cả trường quay.
Tô Vãn đứng ngoài rìa, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cô tham dự với tư cách “cố vấn kịch bản”, không còn ẩn danh sau màn hình.
“Cô Tô, mời đi lối này.” – Một nhân viên dẫn đường cúi người. “Lục tiên sinh đang chờ cô ở khu A, cảnh quay chính hôm nay.”
Cô hơi khựng lại. “Anh ấy… đang quay?”
“Vâng, cảnh tình cảm giữa hai nhân vật chính.”
Cô đi theo, lòng rối bời.
Khi đến gần khu quay, cô nghe thấy giọng đạo diễn:
“Cảnh 27, bắt đầu! Diễn viên chuẩn bị – ánh sáng, máy quay… ba, hai, một!”
Giữa bối cảnh sân cung bằng gỗ, người đàn ông mặc trường bào màu trắng bạc đứng dưới ánh trăng giả lập. Khuôn mặt anh nghiêng nhẹ, ánh mắt sâu như nước, từng động tác đều chuẩn xác đến hoàn mỹ.
Đó là lần đầu tiên Tô Vãn thấy Lục Tư Hàn bằng xương bằng thịt.
Anh không giống những bức ảnh tạp chí lạnh lùng cô từng thấy. Dưới ánh đèn quay, nét trầm tĩnh và khí chất của anh khiến người ta không thể rời mắt.
Cảnh quay là đoạn nhân vật nam tiễn biệt người yêu sắp rời xa.
Khi đạo diễn hô “Diễn!”, anh bước đến, ánh mắt đượm buồn, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn gặp lại nàng… chỉ là, không muốn yêu thêm lần nữa.”
Tim Tô Vãn chợt thắt lại.
Câu thoại đó – chính là cô viết.
Khi anh nói ra, từng chữ như mang theo linh hồn. Giây phút ấy, cô hiểu vì sao anh được gọi là “Ảnh đế không ai thay thế được”.
“Cắt! Tốt lắm!” – Tiếng đạo diễn vang lên. “Lục tiên sinh, nghỉ 5 phút.”
Anh gật đầu, xoay người.
Ánh mắt anh lướt qua đám người xung quanh, rồi dừng lại nơi cô đang đứng.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao, cả trường quay như lặng đi.
Ánh nhìn anh bình thản, nhưng sâu đến mức khiến cô không dám thở.
Anh bước lại gần.
“Cô là… biên kịch Tô Vãn?”
Giọng anh trầm, hơi khàn, nghe qua thôi cũng khiến người khác phải để tâm.
Cô gật nhẹ, có chút lúng túng. “Vâng. Tôi… vừa tới.”
Anh nhìn cô một lát, rồi khẽ cười. “Tôi đoán đúng rồi.”
“Đoán… gì ạ?”
“Giọng văn của em.” – Anh nói, ánh mắt hơi cong lên. “Nó giống hệt cách em nói chuyện.”
Tim cô lại khẽ run.
Trong thoáng chốc, cô không biết nên trả lời thế nào.
Anh giơ tay, lịch sự nhưng dứt khoát: “Chào mừng em đến đoàn phim, biên kịch Vãn Vãn.”
Ngón tay anh ấm, nắm nhẹ lấy tay cô – chỉ một cái chạm ngắn ngủi, nhưng cảm giác như có dòng điện chạy qua.
Chiều hôm ấy, cô được sắp xếp chỗ ngồi cạnh khu giám sát kịch bản.
Lục Tư Hàn ngồi cách vài mét, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi:
“Cảnh này nếu đổi lời thoại thành ‘Tôi nhớ em’ thay vì ‘Ta nhớ nàng’, có được không?”
Cô đáp nhẹ: “Nếu nhân vật đang ở thời khắc tuyệt vọng, ‘Ta nhớ nàng’ nghe xa cách hơn, hợp hơn.”
Anh gật đầu, ánh mắt thoáng ý cười. “Thật ra tôi chỉ muốn nghe em nói lại một lần.”
Cô ngẩng lên. “Gì cơ?”
“Ba chữ đó.”
“…?”
“Ta nhớ nàng.” – Anh khẽ lặp lại, giọng trầm đến mức khiến người ta tim đập lạc nhịp.
Cô cúi đầu, giả vờ xem lại kịch bản, giấu đi đôi tai đang đỏ ửng.
Tối muộn, khi đoàn phim nghỉ, cô ra khỏi phim trường.
Trời đã đổ mưa. Ánh đèn đường hắt qua màn mưa mỏng, tạo thành một lớp sương mờ ảo.
Cô định mở ô thì thấy Lục Tư Hàn đứng cách đó không xa, cũng cầm ô đen.
Anh nhìn cô, khẽ nói:
“Em về khách sạn sao?”
“Vâng.”
“Đi cùng đi, tiện đường.”
Cô do dự vài giây rồi gật đầu. Hai người cùng bước dưới mưa, chỉ cách nhau nửa bước chân.
Tiếng mưa rơi, tiếng bước chân hòa vào nhau. Không ai nói gì thêm, nhưng khoảng lặng ấy lại dễ chịu lạ thường.
Đến trước cửa khách sạn, cô ngẩng đầu: “Cảm ơn anh.”
Anh khẽ nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm. “Ngày mai, anh có một cảnh quan trọng. Em đến xem nhé.”
Cô cười nhẹ: “Nếu kịch bản cho phép.”
Anh đáp: “Anh cho phép.”
Cánh cửa khách sạn khép lại, để lại mùi mưa và hơi thở ấm còn vương trên không trung.
Đêm đó, Tô Vãn mở laptop, viết lại đoạn kịch bản dang dở.
Câu thoại cuối cô gõ:
“Có những người, dù chỉ gặp một lần, cũng khiến ta viết cả đời.”
Cô ngừng lại, nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Ngoài kia, đâu đó giữa thành phố xa lạ này, có một người đàn ông cũng đang đọc kịch bản cô viết – và mỉm cười.