kịch bản anh đóng, tôi viết

Chương 2: Tên “Vãn Vãn” trên kịch bản


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời nhô lên khỏi rặng núi xa xa, ánh sáng vàng nhạt rải xuống khắp khu phim trường. Không khí buổi sáng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng gió thổi qua lá.

Tô Vãn dậy sớm hơn thường lệ. Cô chưa quen lịch quay dày đặc của đoàn phim, nhưng có lẽ do hôm qua bị ấn tượng mạnh, đêm qua cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Trên bàn vẫn còn chiếc laptop đang mở. Dòng chữ cuối cùng cô viết đêm qua hiện rõ:

“Có những người, dù chỉ gặp một lần, cũng khiến ta viết cả đời.”

Cô nhìn hàng chữ đó, khẽ mím môi. Cảm xúc hôm qua – giọng nói của anh, ánh mắt anh – cứ quanh quẩn trong đầu.

Chưa bao giờ cô nghĩ một người từng chỉ tồn tại qua email, qua những dòng tin lạnh lùng, lại có thể khiến cô dao động như thế.

Khi đến phim trường, đoàn phim đã bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay sáng. Nhân viên đi lại tấp nập, tiếng đạo diễn hô lớn hòa lẫn tiếng máy quay thử.

Tô Vãn đến khu điều hành kịch bản, ngồi xuống bàn làm việc của mình. Trên bàn là bản in mới nhất của kịch bản “Thiên Quang”.

Cô mở ra xem lại từng trang. Mỗi lời thoại, mỗi ghi chú đều do chính tay cô viết. Bút tích gọn gàng, đôi chỗ còn có những dòng chữ nguệch ngoạc ghi nhanh lúc gấp.

Khi đến trang 43, cô khựng lại. Ở phần cuối, ai đó dùng bút mực đen viết thêm:

“Tuyết rơi giữa mùa hạ – ý cảnh rất đẹp. Nhưng nếu nhân vật nam nói ‘Nàng là ánh sáng cuối cùng trong đời ta’, có lẽ sẽ cảm động hơn.”

Phía dưới dòng chữ đó có một chữ ký nhỏ, nắn nót:

Lục Tư Hàn

Cô im lặng nhìn rất lâu.

Không hiểu sao, chỉ một dòng góp ý ấy thôi cũng khiến lòng cô mềm ra.

Là anh. Người luôn hiểu từng chi tiết trong kịch bản cô viết, người duy nhất có thể đọc ra ý niệm ẩn trong mỗi câu.

Tô Vãn cẩn thận lấy bút, viết thêm ngay dưới chữ ký của anh:

“Nhưng nếu anh nói vậy, cô ấy sẽ không rời đi được nữa.”

Một câu đối đáp mơ hồ, chẳng ai hiểu, nhưng cô lại thấy ấm lòng.

Buổi trưa, khi đoàn nghỉ giải lao, Tô Vãn mang kịch bản ra khu nghỉ cạnh hồ nhân tạo sau phim trường. Ánh nắng xuyên qua tán cây, phản chiếu trên mặt nước loang loáng.

Cô vừa mở hộp cơm, vừa xem lại phân đoạn buổi chiều.

Đang chăm chú thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Vãn Vãn, ngồi một mình sao?”

Cô quay lại, giật mình. Lục Tư Hàn đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cốc cà phê, nụ cười nhẹ như gió.

“À… tôi đang xem lại kịch bản,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay lật vài trang trên bàn cô. “Anh vừa xem lại cảnh 27, lời thoại em viết thật ra rất khó diễn.”

“Khó ở đâu?”

“Khó ở chỗ… cảm xúc phải nửa thật nửa giả. Giống như người sắp mất hết, nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản.”

Cô nhìn anh, ánh mắt anh lúc này không giống khi trước máy quay – nó gần gũi, sâu và rất thật.

“Anh làm được không?” cô hỏi khẽ.

Anh nhướng mày, nở nụ cười tự tin: “Em quên anh là ai rồi à?”

Cô cười theo, ánh mắt vô tình chạm vào chữ ký anh viết trên kịch bản buổi sáng.

Anh cũng nhìn theo. Sau vài giây, anh nói: “Em viết thêm dưới chữ ký của anh.”

“Vâng.”

“‘Nếu anh nói vậy, cô ấy sẽ không rời đi được nữa’ – em viết vậy là ý gì?”

Cô ngẩn ra, hơi ngượng: “Không có ý gì, chỉ là… cảm thấy nếu nhân vật nam nói câu đó, thì mạch truyện sẽ bị đổi hướng.”

“Anh thấy là em đang tránh trả lời.”

Cô im lặng.

Anh khẽ bật cười, giọng trầm xuống: “Anh hiểu. Vì nếu nói thật, thì cô ấy sẽ không chỉ ở lại trong kịch bản nữa.”

Cô nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh như xuyên qua lớp vỏ bình tĩnh của cô, chạm đến nơi sâu nhất trong lòng.

“Anh Lục, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo!” – tiếng đạo diễn từ xa vang lên, phá vỡ không khí mơ hồ giữa hai người.

Anh đứng dậy, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. “Chiều nay anh sẽ diễn cảnh ‘rời đi’ đó. Em ở lại xem nhé.”

Cô gật đầu, tim vẫn đập nhanh không kiểm soát.

Khi anh rời đi, cô chợt nhận ra hộp cơm của mình vẫn chưa mở nắp.

Buổi chiều, trời nhiều mây. Cảnh quay chính là đoạn nhân vật nam rời khỏi kinh thành, bỏ lại người yêu đang đứng bên cầu.

Tô Vãn ngồi sau monitor, mắt dõi theo màn hình. Trong ống kính, Lục Tư Hàn cưỡi ngựa, gương mặt kiềm nén cảm xúc. Khi tiếng “Action!” vang lên, anh kéo cương, quay đầu nhìn lại.

“Nếu có kiếp sau… ta vẫn muốn gặp lại nàng, nhưng không muốn yêu thêm lần nữa.”

Câu thoại ấy, cô từng đọc, từng sửa, từng gõ lại hàng trăm lần. Nhưng chỉ khi nghe anh nói, nó mới thực sự sống dậy.

Ánh mắt anh lúc nhìn nhân vật nữ chính không chỉ là ánh mắt của vai diễn. Trong đó có điều gì đó… thật quá mức.

“Cắt!” – Đạo diễn hô lên, vẻ hài lòng. “Tuyệt vời! Cảnh này để nguyên.”

Nhân viên vỗ tay rào rào.

Tô Vãn vẫn ngồi im, không nói gì.

Trong lòng cô, có một cảm giác kỳ lạ – vừa tự hào, vừa bối rối, vừa như có điều gì đó đang lớn dần lên mà cô không dám đặt tên.

Tối, cả đoàn cùng ăn cơm tại nhà hàng gần phim trường. Không khí náo nhiệt, tiếng cười nói vang khắp nơi.

Tô Vãn vốn không quen mấy buổi tiệc như vậy, định ngồi yên ở góc bàn. Nhưng khi Lục Tư Hàn bước vào, cả phòng lập tức yên lặng một giây rồi đồng loạt chào hỏi.

Anh lịch sự đáp lại, rồi đi thẳng về phía cô.

“Ngồi chung đi.” – Anh kéo ghế bên cạnh cô, giọng tự nhiên.

Cả bàn ngạc nhiên. Một vài ánh mắt tò mò, một vài nụ cười ẩn ý.

“Anh Lục, không ngờ anh quan tâm biên kịch vậy nha!” – trợ lý đạo diễn đùa.

Lục Tư Hàn chỉ mỉm cười: “Không có biên kịch, thì lấy gì để diễn?”

Cả bàn cười rộ. Nhưng riêng Tô Vãn, cô chỉ biết cúi đầu, giả vờ múc canh để tránh ánh mắt anh.

Trong bữa ăn, anh nói chuyện với mọi người, giọng ôn hòa. Nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn quay sang hỏi cô những điều nhỏ nhặt:

“Em ăn cay không?”

“Muốn uống thêm nước không?”

“Mai có cảnh quay quan trọng, đừng thức khuya sửa kịch bản quá.”

Cách anh quan tâm không phô trương, nhưng lại khiến người ta không thể không để ý.

Cô đáp từng câu ngắn, sợ nếu nói nhiều hơn, người khác sẽ nhìn ra sự khác thường.

Sau bữa tiệc, cô rời khỏi nhà hàng trước, định đi bộ về khách sạn cho tỉnh rượu.

Đêm lạnh, gió thổi qua, mùi hoa nhài thoang thoảng. Cô kéo khăn choàng lên, vừa đi vừa nghĩ về buổi chiều – ánh mắt của anh, lời nói của anh.

Bất giác, có tiếng bước chân phía sau.

“Đi một mình giữa đêm, không sợ à?”

Cô quay lại, thấy anh.

“Anh đi theo tôi à?”

“Không, trùng hợp thôi.” – Anh cười. “Đường này chỉ có một lối.”

Cô khẽ thở ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Tôi quen rồi.”

Anh đi bên cạnh, không nói gì. Một lúc sau, anh khẽ hỏi:

“Em viết kịch bản bao lâu rồi?”

“Bảy năm.”

“Bảy năm mà vẫn ẩn danh?”

“Không thích bị chú ý.”

“Hay là… sợ?”

Cô dừng bước, quay sang nhìn anh: “Anh nghĩ tôi sợ gì?”

“Ánh sáng.” – Anh đáp đơn giản. “Người viết thường sợ ánh sáng.”

Câu nói ấy khiến cô im lặng.

Ánh sáng – thứ mà anh thuộc về, còn cô chỉ đứng ở phía sau.

Một lát sau, cô mỉm cười nhẹ: “Có lẽ đúng. Nhưng đôi khi, ánh sáng cũng làm người ta muốn bước đến gần hơn.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói: “Nếu vậy, anh sẽ để em đứng cùng.”

Cô không trả lời, chỉ cúi đầu, bước nhanh hơn. Nhưng tim thì không ngừng đập mạnh.

Khi về đến khách sạn, cô mở laptop, định viết lại vài cảnh vừa nảy ra trong đầu.

Trước khi gõ chữ, cô vô thức mở hộp thư email cũ giữa cô và anh – những dòng trao đổi công việc lạnh nhạt suốt ba năm qua.

[Anh]: “Đoạn kết có thể thêm một chút tiếc nuối, được không?”

[Cô]: “Tôi muốn giữ lại hy vọng.”

[Anh]: “Hy vọng, hay là người em nhớ?”

Cô dừng lại ở dòng cuối cùng.

Khi ấy, cô chỉ trả lời: “Là nhân vật nhớ.”

Nhưng giờ đây, cô không chắc nữa.

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu vào màn kính. Cô nhìn thấy bóng mình – đôi mắt như có điều gì giấu kín.

Cô gõ mấy dòng mới:

“Có lẽ, biên kịch và diễn viên là hai người xa nhất, vì một người viết ra ảo tưởng, người kia lại biến ảo tưởng thành thật.”

Cô dừng lại, xóa đi, rồi viết lại:

“Nhưng đôi khi, giữa ảo và thật, khoảng cách chỉ là một ánh nhìn.”

Sáng hôm sau, khi cô đến phim trường, bản kịch bản cô để trên bàn tối qua đã biến mất.

Cô hỏi nhân viên, ai cũng lắc đầu. Đang định tìm thì một nhân viên đưa đến:

“Cô Tô, anh Lục nhờ đưa cái này.”

Cô mở ra. Là kịch bản của cô – nhưng ở trang đầu, có một dòng chữ viết tay mới, nét chữ mạnh mẽ quen thuộc:

“Dù em ẩn danh, chữ em vẫn có tên. – L.T.H.”

Bên dưới, chữ ký anh một lần nữa xuất hiện – rõ ràng, tự tin, và ngay cạnh tiêu đề “Thiên Quang”, nơi dòng đầu tiên từng viết:

Biên kịch: Vãn Vãn

Cô nhìn rất lâu, lòng tràn đầy cảm xúc.

Tên “Vãn Vãn” – cái tên cô từng chỉ dám giấu sau màn hình – nay nằm cạnh chữ ký của anh, giữa trang đầu của kịch bản, như một sự công nhận thầm lặng.

Tô Vãn khẽ vuốt ngón tay lên dòng chữ ấy.

Trái tim cô, dù muốn hay không, cũng đang dần viết nên một kịch bản mới – không nằm trong file Word nào cả, mà nằm trong chính nhịp đập rối loạn của mình.

Chiều hôm ấy, trong cảnh quay cuối, đạo diễn bỗng nói:

“Cảnh này cần cảm xúc thật hơn. Hai người có thể tự ứng biến một chút.”

Lục Tư Hàn nhìn về phía cô, ánh mắt lặng mà sâu.

Khi máy quay bật sáng, anh bước đến gần nữ diễn viên chính, giọng khàn khàn:

“Ta từng nói, không muốn yêu thêm lần nữa. Nhưng… nếu là nàng, ta nguyện quên lời mình nói.”

Cả trường quay im phăng phắc.

Đạo diễn sửng sốt – đó không có trong kịch bản. Nhưng ông không hô “Cắt”.

Vì cảm xúc trong ánh mắt anh quá thật.

Tô Vãn ngồi phía sau monitor, lòng ngổn ngang.

Câu thoại ấy… anh vừa nhìn thẳng cô mà nói.

Đêm đó, khi tất cả tan ca, cô về phòng, mở máy tính, viết dòng ghi chú:

“Cảm xúc thật – nguy hiểm nhất, nhưng cũng đẹp nhất.”

Cô gõ thêm một dòng nữa, rồi dừng lại rất lâu trước khi lưu lại:

“Có lẽ, tôi đã viết nhầm – hoặc là, trái tim tôi đang tự viết phần tiếp.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×