Một năm sau.
Ánh đèn flash loang loáng trên thảm đỏ buổi tối đầu đông. Bầu trời phủ sương nhẹ, nhưng dưới hàng trăm ống kính, thế giới như rực cháy bởi sự xa hoa của giới giải trí.
Trước khán đài, người dẫn chương trình hạ giọng, kéo dài câu nói quen thuộc:
“Và bây giờ, giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất của năm thuộc về…”
Khoảnh khắc im lặng chờ đợi kéo dài, người trong hội trường đều nín thở.
“— Lục Tư Hàn, với vai diễn trong Gặp em nơi cuối kịch bản!”
Tiếng vỗ tay như sấm nổ. Ánh đèn rọi tập trung vào hàng ghế thứ nhất, nơi người đàn ông mặc vest đen đứng dậy.
Lục Tư Hàn khẽ cúi đầu, nở nụ cười lịch thiệp. Nhưng ai tinh ý sẽ thấy ánh mắt anh thoáng mờ đi, như thể nụ cười ấy chỉ để che giấu điều gì sâu hơn.
Anh bước lên sân khấu, nhận chiếc cúp pha lê trong tay MC. Dưới ánh đèn, chiếc cúp lấp lánh như phản chiếu cả bầu trời — nhưng trong mắt anh, lại chỉ có một hình bóng đã biến mất từ rất lâu.
Sau khi nhận giải, MC trao micro:
“Lục tiên sinh, anh có điều gì muốn chia sẻ với khán giả và ê-kíp không?”
Anh khẽ hít một hơi, giọng trầm và ấm vang khắp hội trường:
“Cảm ơn đạo diễn Trần, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn tất cả khán giả đã ủng hộ tôi suốt thời gian qua.
Còn một người nữa, tôi muốn đặc biệt nhắc đến.”
Dưới hàng ghế khán giả, nhiều người ngẩng đầu chờ đợi. Một vài phóng viên đã sẵn sàng bấm máy.
Anh dừng lại vài giây, đôi mắt dõi về nơi xa, như xuyên qua ánh đèn sân khấu:
“Người đó — là biên kịch của Gặp em nơi cuối kịch bản.
Không có cô ấy, tôi không có hôm nay.”
Một làn sóng xôn xao lan ra khắp hội trường. Hàng trăm cái tên được thì thầm, duy chỉ có một người biết rõ, câu nói ấy dành cho ai.
“Cô ấy viết nên một câu chuyện,” – anh nói tiếp, giọng chậm rãi – “về một người luôn đứng trong ánh sáng, nhưng chỉ biết tìm kiếm người khiến anh ta trở thành con người thật sự.
Tôi nghĩ… cô ấy chính là người đó.”
Đèn flash lóe sáng dữ dội. Cả hội trường như ngừng thở.
Anh cúi đầu, nói câu cuối cùng:
“Nếu cô ấy đang nghe, tôi chỉ muốn nói: Cảm ơn em, vì đã viết nên tôi.”
Từ một góc xa cuối khán đài, trong bóng tối mờ nhạt, một người phụ nữ đội mũ và đeo khẩu trang ngồi lặng lẽ.
Ngón tay cô run nhẹ khi nghe giọng nói ấy vang lên.
Tô Vãn không định đến.
Nhưng cô đã đến — lặng lẽ như một chiếc bóng.
Khi chiếc cúp trong tay anh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, cô nhớ lại từng trang kịch bản hai người viết cùng nhau.
Cảnh quay đầu tiên, ánh mắt đầu tiên, cả đêm thức trắng viết lại lời thoại cho nhân vật… tất cả như một cuốn phim tua ngược.
Cô mím môi, cố gắng ngăn nước mắt tràn ra.
Nhưng khi anh nói “Cảm ơn em, vì đã viết nên tôi”, nước mắt cô không thể kìm được nữa.
Sau buổi lễ, anh bước ra phía sau cánh gà. Phóng viên vây quanh, ánh đèn flash không ngừng lóe sáng.
Anh khéo léo né tránh những câu hỏi xoay quanh “người biên kịch bí ẩn”, chỉ nói ngắn gọn:
“Nếu cô ấy muốn, tôi sẽ để cô ấy xuất hiện.”
Khi anh vừa rời khỏi khu vực phỏng vấn, điện thoại trong túi rung lên.
Một tin nhắn đến từ số quốc tế — không có tên người gửi.
“Chúc mừng anh, Lục tiên sinh.
Giải thưởng này, anh xứng đáng.
Em đã xem lễ trao giải, anh vẫn rực rỡ như trước.
— Vãn.”
Anh dừng lại, đôi mắt tối lại, môi mím chặt.
Không cần nhìn, anh cũng biết cô đang ở đâu đó, rất gần, nhưng lại không thể chạm tới.
Ngón tay anh gõ nhanh đáp lại:
“Em đang ở đâu? Cho anh gặp.”
Nhưng không có hồi âm.
Tô Vãn bước ra khỏi hội trường từ cửa sau.
Không khí lạnh lẽo, gió thổi qua mái tóc buông dài.
Cô kéo chặt áo khoác, hít sâu một hơi.
Đã một năm kể từ khi cô rời khỏi anh, rời khỏi thế giới ồn ào của phim trường, rời khỏi ánh đèn chói lòa mà anh thuộc về.
Cô đã sống một cuộc đời bình yên — viết kịch bản quảng cáo, dạy học trò viết thoại, sống ẩn danh giữa Paris hoa lệ.
Nhưng đêm nay, khi nhìn thấy anh bước lên sân khấu, tất cả bình yên ấy lại sụp đổ.
Cô nhận ra, bản thân vẫn chưa từng rời khỏi anh thật sự.
Khi cô rẽ qua con đường dẫn ra bãi đỗ xe, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Tô Vãn.”
Cô cứng người.
Giọng ấy… cô không thể nhầm.
Cô xoay lại — anh đứng đó, chỉ cách vài bước.
Áo vest đen, gió đêm thổi qua khiến vạt áo anh lay động, còn ánh mắt anh… vẫn là ánh mắt ấy, sâu không thấy đáy, như chứa cả năm tháng chờ đợi.
“Anh…” – Cô lắp bắp – “Sao anh biết em ở đây?”
“Anh không biết.” – Anh khẽ cười – “Nhưng anh vẫn tìm.”
Anh bước đến gần.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, cho đến khi cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh.
“Anh biết em sẽ đến.” – Anh nói khẽ – “Bởi vì em chưa bao giờ bỏ qua cái kết của bất kỳ câu chuyện nào.”
Cô cắn môi, tránh ánh nhìn của anh:
“Em chỉ đến để xem anh nhận giải. Thấy anh ổn, là đủ rồi.”
“Ổn?” – Anh nhếch môi – “Em gọi vậy là ổn à? Một năm nay, anh không có ngày nào thật sự ổn. Mỗi lần diễn, anh đều nghe giọng em trong đầu. Mỗi khi đọc lời thoại, anh nhớ cách em sửa từng dấu chấm.”
Cô khẽ rùng mình.
Giọng anh vẫn trầm, nhưng chứa đầy mệt mỏi:
“Anh quay hàng chục cảnh, nhưng cảnh nào cũng thiếu. Bởi vì kịch bản chưa kết thúc.”
Anh nhìn thẳng vào cô:
“Nếu em đi, ai viết tiếp cho anh?”
Câu hỏi ấy — lần thứ hai anh nói, nhưng lần này không còn là lời níu kéo tuyệt vọng, mà là sự thừa nhận.
Anh đã sống cả năm trời trong kịch bản dang dở của cô.
Tô Vãn cúi đầu, nước mắt rơi không tiếng động.
“Anh không cần em đâu. Bây giờ anh nổi tiếng hơn bao giờ hết. Có hàng trăm biên kịch giỏi muốn hợp tác với anh.”
“Nhưng không có ai hiểu anh như em.”
“Anh nói dối.”
“Anh chưa từng.”
Anh tiến thêm một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
“Anh không cần những lời thoại trau chuốt, anh chỉ cần người viết ra chúng. Anh cần em, Tô Vãn.”
Cô run rẩy: “Em đã nói rồi, em không thuộc về thế giới của anh.”
“Thế giới của anh là gì? Chỉ là ánh đèn, máy quay, giải thưởng. Tất cả đều vô nghĩa nếu không có em.”
Anh cúi xuống, giọng khẽ như gió:
“Anh có thể đứng trong ánh sáng, nhưng anh vẫn nhìn về phía bóng tối nơi em đang trốn.”
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh — trong đôi mắt ấy, là cả một năm cô cố quên, giờ ùa về.
“Anh điên rồi…” – cô thì thầm.
“Có thể.” – Anh cười, một nụ cười yếu ớt – “Nhưng anh chỉ điên khi không có em.”
Họ im lặng rất lâu.
Gió lạnh thổi qua, cuốn bay vài cánh hoa trang trí rơi từ sân khấu ngoài trời, như những ký ức vụn vỡ.
Cuối cùng, cô nói khẽ:
“Em phải đi.”
“Đi đâu nữa?”
“Em vẫn còn hợp đồng ở Paris. Một tuần nữa, em bay.”
“Lần này, anh không để em đi.”
Anh siết nhẹ tay cô.
“Anh không thể ép em ở lại.”
“Không.” – Anh khẽ lắc đầu – “Anh không ép. Anh chỉ hỏi một điều:
Nếu em đi, ai sẽ viết tiếp cho anh?”
Cô cười qua nước mắt:
“Có lẽ anh nên tự viết phần của mình.”
“Anh không biết viết.” – Anh đáp, giọng khàn – “Anh chỉ biết diễn.
Nhưng từ khi em rời đi, anh không còn biết cách diễn vai nào khác ngoài chính mình – một người đang chờ em.”
Một lát sau, anh mở túi áo, rút ra một cuốn sổ cũ.
Là cuốn sổ kịch bản của cô – trang đầu vẫn còn chữ viết tay mảnh mai:
“Gặp em nơi cuối kịch bản – viết dở.”
Anh đặt cuốn sổ vào tay cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Anh giữ nó suốt một năm. Giờ trả lại.
Chỉ cần em viết thêm một câu thôi.”
“Câu gì?”
“Câu kết.”
Cô nhìn cuốn sổ, ngón tay khẽ run.
Những con chữ nhòe đi trong làn nước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là muôn vàn cảm xúc:
“Anh thật ngốc.”
“Anh biết.” – Anh cười khẽ – “Nhưng anh chỉ ngốc với mình em.”
Giây phút đó, tiếng loa trong hội trường vang lên:
“Xin mời Lục Tư Hàn trở lại sân khấu để chụp ảnh lưu niệm cùng các nhà sản xuất.”
Anh không quay đi.
“Anh phải về sân khấu.” – Cô nói khẽ.
“Không, anh đang ở đây.”
“Anh sẽ bị truyền thông soi.”
“Để họ soi. Anh chỉ muốn đứng cạnh em.”
Cô bật cười trong nước mắt:
“Anh đúng là không biết sợ.”
“Không sợ. Vì điều anh sợ nhất, là mất em thêm lần nữa.”
Anh giơ tay, khẽ chạm vào gò má cô — một cái chạm nhẹ, nhưng đủ khiến thế giới xung quanh tan biến.
“Ở lại đi, Vãn.” – Anh nói khẽ, gần như là van xin – “Anh hứa, anh sẽ bảo vệ em khỏi tất cả ồn ào đó. Chỉ cần em nói một câu.”
Cô khép mắt.
Hàng ngàn ký ức ùa về — đêm viết kịch bản, giọng nói anh vang trong tai nghe, ánh đèn rọi qua khung cửa sổ.
Tất cả những điều cô cố quên… hóa ra chưa bao giờ biến mất.
Khi mở mắt ra, cô khẽ nói:
“Em cần thời gian.”
“Anh chờ.”
“Có thể rất lâu.”
“Anh vẫn chờ.”
Họ đứng đó, giữa bóng tối sân khấu và tiếng nhạc lễ trao giải vang xa.
Không cần lời hứa, không cần bày tỏ — chỉ là ánh mắt, chỉ là sự im lặng chứa đựng quá nhiều điều chưa nói.
Tối hôm đó, khi Tô Vãn trở về phòng khách sạn, cô mở cuốn sổ anh trao lại.
Ở trang cuối cùng, có thêm một dòng chữ mới — nét chữ của anh, mạnh mẽ và vững vàng:
“Kịch bản này chưa kết thúc, vì anh vẫn đang đợi người viết nó.”
Cô mỉm cười, nước mắt lại rơi.
Ngón tay cầm bút, cô viết thêm bên dưới:
“Và người đó… đã quay về.”