Sáng hôm sau, tin tức trên mạng đã hạ nhiệt.
Nhưng những dòng bình luận độc địa vẫn còn vương vất ở khắp nơi, như những mũi dao nhỏ chạm vào trái tim Tô Vãn mỗi khi vô tình lướt qua.
Cô ngồi trong căn hộ nhỏ, trước mặt là màn hình laptop sáng nhạt. Trên màn hình, kịch bản mới chỉ viết được một nửa. Con trỏ nhấp nháy ở cuối dòng chữ —
“Cô ấy rời đi, mang theo tất cả những câu thoại dang dở của anh.”
Tô Vãn đặt tay lên bàn phím, rồi lại buông xuống.
Cô không thể viết tiếp.
Không phải vì cạn ý tưởng, mà vì chính cô đang sống trong cái kết chưa hoàn thiện đó.
Bên ngoài cửa sổ, nắng đầu ngày dịu dàng, nhưng lòng cô nặng trĩu.
Điện thoại rung. Là tin nhắn từ đạo diễn Trần.
【Tô Vãn, phía đầu tư đã gửi thông báo chính thức. Cô bị đình chỉ 3 tháng, có thể quay lại sau khi điều tra xong.】
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng như một bản án.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đến khi chữ “đình chỉ” trở nên nhòe đi.
Ba tháng — trong giới giải trí, đủ để một dự án thay đổi toàn bộ nhân sự, đủ để một cái tên bị lãng quên.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cô giật mình.
Khi mở ra, người đứng ngoài là Lục Tư Hàn.
Anh vẫn là dáng vẻ quen thuộc — áo sơ mi, quần tây, khí chất trầm ổn. Nhưng hôm nay, trong ánh mắt ấy có điều gì đó không giấu được: mệt mỏi và… lo lắng.
“Em không mở cửa chắc anh phải phá vào.” Anh nói, giọng nhẹ mà có chút trách.
Cô lúng túng: “Anh... sao lại đến đây? Không phải hôm nay anh có lịch quay sao?”
“Anh xin nghỉ.”
“Vì em?”
“Ừ.” – Anh đáp đơn giản, như thể chuyện đó chẳng hề to tát.
Cô muốn nói gì đó, nhưng không tìm ra lời. Cuối cùng chỉ đành lùi sang bên để anh vào.
Trong căn hộ nhỏ, chỉ có tiếng ấm nước kêu ro ro. Anh ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vẫn dõi theo cô.
“Em gầy đi.” – Anh nói, giọng khàn.
“Chắc tại mất ngủ.”
“Vì chuyện kia?”
“Không hẳn.” – Cô khẽ cười, nụ cười yếu ớt đến mức anh thấy đau lòng. – “Em chỉ đang nghĩ… có lẽ nên dừng lại.”
Anh sững người.
“Dừng lại?”
“Ừ. Dừng viết. Dừng hợp tác. Dừng tất cả.”
“Vì vụ rò rỉ đó?” – Anh nhíu mày, giọng anh lạnh hơn – “Em sợ người ta nói sao? Hay sợ đứng cạnh anh?”
“Không phải sợ.” – Cô khẽ lắc đầu – “Chỉ là… mệt rồi. Mỗi ngày em đều phải chứng minh mình vô tội, chứng minh mình đủ giỏi, chứng minh mình không lợi dụng anh. Nhưng dường như… dù em làm gì, cũng chẳng ai tin.”
Cô cười nhạt, ánh mắt rũ xuống:
“Thế giới này không công bằng, anh biết mà.”
Anh im lặng.
Một lát sau, anh bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cô.
“Tô Vãn.”
“Dạ?”
“Nếu em đi… ai viết tiếp cho anh?”
Giọng anh thấp, như một câu hỏi vu vơ, nhưng lại khiến tim cô run lên.
Anh tiếp:
“Bao nhiêu năm qua, anh đọc kịch bản của em, diễn lời em viết. Mỗi câu thoại, mỗi nhân vật, đều là một phần của em. Anh không muốn diễn lời của ai khác. Không muốn ánh mắt của nhân vật anh yêu thuộc về ai khác.”
Ánh nhìn anh dừng lại nơi gương mặt cô, kiên định mà dịu dàng:
“Anh không cần biên kịch nào khác. Anh chỉ cần em.”
Tô Vãn cắn môi.
Những lời ấy — nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cười, trêu rằng anh nói thoại quá nhập vai. Nhưng hôm nay, giữa thực tế phũ phàng, câu nói ấy lại như một mũi dao xuyên thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong lòng.
“Anh nói thế…” – cô khẽ cười – “chỉ khiến mọi thứ khó hơn thôi.”
“Khó thì anh gánh.”
“Anh gánh nổi dư luận à?”
“Không cần.” – Anh khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống – “Anh chỉ cần gánh em.”
Cô lặng người.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Ngón tay anh ấm, còn tay cô lạnh như sương.
“Ở bên anh đi.” – Anh nói, giọng khàn khàn – “Không phải với tư cách biên kịch. Mà là em, là Tô Vãn.”
Cô rụt tay lại.
“Anh đừng như thế… chuyện này không đúng.”
“Cái gì mới là đúng?”
“Anh là Ảnh đế, còn em… chỉ là một người viết kịch bản bị đình chỉ.”
“Và thì sao?” – Anh mỉm cười nhẹ – “Trên phim anh đóng vai người đàn ông kiên định, ngoài đời anh cũng không khác.”
Anh đứng dậy, nhìn cô, ánh mắt sâu như đáy nước:
“Anh sẽ không để em biến mất, Vãn Vãn.”
Sau khi anh rời đi, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Cô đứng bên cửa sổ rất lâu, nhìn theo bóng xe anh dần khuất.
Lời anh nói cứ vang trong đầu — Nếu em đi, ai viết tiếp cho anh?
Cô muốn tin anh, muốn ở lại. Nhưng thực tại luôn tàn nhẫn hơn cảm xúc.
Cô mở điện thoại, nhìn lại tin nhắn từ đạo diễn Trần.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Nếu cô biến mất, có lẽ sóng gió sẽ lắng xuống.
Chiều hôm đó, cô đến đoàn phim lần cuối, lặng lẽ thu dọn đồ.
Cả phim trường đang chuẩn bị cho cảnh quay lớn, không ai để ý đến một cô gái mặc áo sơ mi trắng, đeo khẩu trang, lặng lẽ mang theo vài tập giấy và một cuốn sổ tay.
Khi đang đi ra, cô chạm mặt Lâm Kiều – trợ lý đạo diễn và cũng là bạn thân.
Lâm Kiều nhìn cô, sửng sốt:
“Vãn! Cậu làm gì ở đây? Không phải đã bị đình chỉ rồi sao?”
“Đến lấy đồ thôi.” – Cô cười nhạt.
Lâm Kiều nhìn ánh mắt cô, im lặng một lúc rồi nói nhỏ:
“Cậu định đi thật à?”
“…Ừ.”
“Cậu biết Lục Tư Hàn đang điên lên tìm cậu không?”
Cô khẽ cúi đầu: “Anh ấy sẽ sớm quên thôi.”
Lâm Kiều thở dài.
“Nghe tớ nói, cậu là người duy nhất khiến anh ta khác đi. Từ khi hợp tác với cậu, anh ấy không còn là người máy chỉ biết diễn nữa. Anh ấy cười, anh ấy sống, anh ấy… trở thành con người.”
“Nhưng người như tớ không xứng.”
“Cậu nói câu đó, chính là sai lầm lớn nhất đời mình.” – Lâm Kiều nghiêm giọng – “Đừng lấy lý do ‘không xứng’ để trốn tránh tình cảm thật.”
Tô Vãn không đáp. Cô quay đi, chỉ để lại câu nói nhẹ như gió:
“Cảm ơn cậu, Kiều Kiều. Nhưng đây là lựa chọn của tớ.”
Buổi tối, mạng xã hội bất ngờ rộ lên tin:
【Biên kịch Vãn Vãn xác nhận rút khỏi đoàn phim “Gặp em nơi cuối kịch bản”.】
【Lý do: Sức khỏe và áp lực dư luận.】
Cả fandom của Lục Tư Hàn nổ tung.
Phần lớn đều cho rằng cô đang “tự rút để tránh bị phạt”.
Chỉ duy nhất một người im lặng — chính là anh.
Đêm xuống, căn phòng của Lục Tư Hàn tối om.
Anh ngồi trên sofa, điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ quản lý, đạo diễn, truyền thông… nhưng anh chẳng đọc tin nào.
Bức thư điện tử mới nhất đến từ Tô Vãn:
“Anh Lục,
Em biết anh đã cố gắng giúp em, cảm ơn anh thật nhiều.
Nhưng em không thể tiếp tục được nữa.
Có những lời, nếu nói ra sẽ thành gánh nặng.
Em muốn anh tiếp tục diễn, tiếp tục tỏa sáng — nhưng không cần kịch bản của em nữa.
Cảm ơn vì đã tin em.
Tạm biệt.
– Vãn.”
Dòng chữ cuối cùng khiến anh siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.
Cơn tức giận dâng lên như lửa. Anh đứng bật dậy, đập mạnh bàn tay xuống bàn — ly nước rơi xuống, vỡ vụn.
“Nếu em đi…” – anh thì thầm – “ai viết tiếp cho anh?”
Giọng anh khản đặc, mang theo cả sự tuyệt vọng mà chính anh cũng không ngờ mình có thể cảm nhận sâu đến vậy.
Cùng lúc đó, ở đầu bên kia thành phố, Tô Vãn đứng trong sân bay.
Tấm vé trong tay ghi rõ: Chuyến bay 23:45 – Đến Paris.
Cô kéo vali, nhìn lên bảng thông tin sáng rực.
Trong lòng không có niềm vui, chỉ có khoảng trống mênh mông.
Cô mở điện thoại, nhìn tin nhắn chưa gửi đi:
“Anh Lục, cảm ơn anh vì đã tin em. Em sẽ quay lại khi có thể ngẩng đầu đứng cạnh anh, chứ không phải cúi đầu tránh ánh sáng của anh.”
Cô do dự vài giây, rồi xóa đi.
Thay vào đó, cô gửi một tin nhắn duy nhất:
“Giữ gìn sức khỏe, Lục tiên sinh.”
Tin nhắn gửi thành công. Không có hồi âm.
Giữa lúc cô bước về phía cửa kiểm tra an ninh, điện thoại rung mạnh — là cuộc gọi từ Lục Tư Hàn.
Cô đứng sững. Trong lòng hỗn loạn, bàn tay run run.
Chuông reo rất lâu… cô không bắt máy.
Nhưng ngay khi cô sắp bỏ điện thoại vào túi, một tin nhắn hiện lên:
Lục Tư Hàn: “Nếu em đi, ai viết tiếp cho anh?”
Bốn mươi ký tự ngắn ngủi, nhưng khiến tim cô co lại.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng điện tử — chuyến bay đang “boarding”.
Khoảnh khắc ấy, cô muốn quay lại, muốn chạy ra, muốn nói với anh rằng: em cũng không muốn đi.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ cười, nước mắt trượt dài.
“Xin lỗi…” – cô thì thầm – “Em cũng cần viết tiếp cho chính mình.”
Cô bước qua cổng, ánh đèn trắng quét qua khuôn mặt, xóa mờ tất cả dấu vết của nước mắt.
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài sân bay, một chiếc xe màu đen lao đến, phanh gấp trước khu vực cấm.
Lục Tư Hàn mở cửa, chạy như điên vào trong, bất chấp ánh nhìn của bảo vệ và tiếng gọi phía sau.
Nhưng khi anh đến nơi, cổng boarding đã đóng.
Trên màn hình lớn, dòng chữ lạnh lẽo hiện ra:
Chuyến bay 23:45 – Đã cất cánh.
Anh đứng đó rất lâu, trong tay vẫn là điện thoại sáng lên dòng tin nhắn chưa gửi đi:
“Nếu em đi, anh sẽ chờ đến khi em quay lại. Vì chỉ có em mới viết được kết cho anh.”