Một buổi tối yên tĩnh trong môn phái, ánh trăng chiếu xuống sân tập, phản chiếu trên những tán cây rì rào theo gió. Lục Vân đứng một mình, tay cầm kiếm, nhìn bóng trăng trên lưỡi kiếm, lòng bỗng rung lên một nhịp lạ.
Hôm nay, sau khi luyện kiếm cùng Tạ Nguyệt ở khu rừng nhỏ, cậu nhận ra một điều bất ngờ: mỗi khi nhìn cô, tim cậu đập nhanh hơn bình thường, và đôi khi, trong lúc cô cười, cậu cảm thấy ngượng ngùng đến mức… không biết phải làm gì.
Cậu tự hỏi:
“Có phải… ta đang rung động với Nguyệt không? Nhưng sao lại… bối rối thế này?”
Trong lúc Lục Vân còn đang trầm tư, Tạ Nguyệt xuất hiện, tay vẫn cầm quạt giấy, ánh mắt tinh nghịch:
“Anh đang làm gì một mình dưới trăng? Chán quá à? Hay là… đang ngắm trăng… để bày tỏ tình cảm với ai đó?”
Lục Vân đỏ bừng mặt, giật thót:
“C-cô… cô nói gì thế?! Ta… ta không có!”
Tạ Nguyệt cười khúc khích, nhảy xuống trước mặt cậu:
“Ồ, không có sao? Vậy giải thích vì sao lúc luyện kiếm với ta, cậu cứ bối rối, tay chân luống cuống, còn liên tục trượt chân?”
Lục Vân sượng sùng, mắt đảo liên tục, tay run run nắm lấy chuôi kiếm:
“Đ-đó… đó là vì… c-cô nhảy ra đột ngột… làm ta mất tập trung!”
Tạ Nguyệt nhếch mép, ánh mắt tinh nghịch:
“Ừ, đúng… nhưng mà… ai cũng thấy rõ cậu bối rối vì ta. Có muốn thừa nhận không, kiếm khách vụng về?”
Lục Vân đỏ mặt, lắp bắp:
“Ta… ta… không… không phải…”
Nhưng cậu dừng lại, nhìn ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt Nguyệt, tim đập rộn ràng. Cuối cùng, cậu thầm nhủ:
“Được rồi… phải thừa nhận thôi. Ta thật sự… thích Nguyệt.”
Nhưng bày tỏ tình cảm không phải điều dễ dàng với một kiếm khách vụng về như Lục Vân. Cậu cố gắng tìm lời nói lãng mạn, nhưng lúc mở miệng, những câu nói liền trở nên lộn xộn, ngớ ngẩn:
“Nguyệt… ta… ý… nghĩa là… ta… thích… không… không, à… ta… thích cậu… ý… cái này… à… tức là…”
Tạ Nguyệt cười phá lên, tay vung quạt giấy chọc cậu:
“Ha ha ha! Kiếm khách vụng về… cậu nói gì vậy? Nguyên cả câu là một… rối ren! Chẳng lẽ bày tỏ tình cảm cũng vụng về luôn sao?”
Lục Vân đỏ mặt, cúi đầu, muốn… chui xuống đất. Nhưng cô lại tiến gần, ánh mắt tinh nghịch nhưng dịu dàng:
“Được rồi, nếu cậu vụng về, ta sẽ giúp cậu. Nói đi, cậu thích ta sao?”
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng gom hết can đảm, nhưng… miệng vẫn lắp bắp:
“Ừ… ta… ta thật sự… thích… cậu… Nguyệt… ừ… đúng rồi, ta thích cậu!”
Tạ Nguyệt nháy mắt, cười khúc khích, đặt tay lên vai cậu:
“Cuối cùng cũng nói ra rồi! Kiếm khách vụng về, tuy vụng về nhưng… thật lòng đấy nhỉ?”
Lục Vân đỏ bừng mặt, trái tim đập rộn ràng, không dám nhìn thẳng vào cô. Cậu vừa mừng vừa lo: “Nếu cô… chọc mình thì sao…”
Tạ Nguyệt tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại dịu dàng:
“Đương nhiên, ta sẽ chọc cậu một chút… nhưng là theo cách dễ thương nhất!”
Ngay lập tức, cô giả vờ giật thanh kiếm của cậu, nhảy ra một vòng tròn, vừa cười vừa đùa:
“Nào, kiếm khách vụng về, thử chứng minh tình cảm bằng cách… đuổi theo ta đi!”
Lục Vân bật cười, mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng vẫn chạy theo cô. Họ vừa chạy vừa cười, tiếng cười vang khắp sân tập dưới ánh trăng. Trong lúc rượt đuổi, cậu nhận ra rằng tình cảm không chỉ là lời nói, mà còn là những khoảnh khắc bên nhau, những trò đùa, sự phối hợp và cả tiếng cười.
Khi cả hai dừng lại bên hồ nước nhỏ, thở dốc, mặt vẫn đỏ bừng vì chạy và cười, Lục Vân nhìn Nguyệt, ánh mắt chân thành:
“Nguyệt… cảm ơn… đã luôn ở bên… dù ta vụng về, dù phiền phức… ta vẫn muốn… bên cạnh cậu.”
Tạ Nguyệt mỉm cười, đặt tay lên má cậu:
“Ta biết… kiếm khách vụng về. Ta cũng… thích cậu. Dù vụng về, dù hài hước, nhưng ta tin cậu sẽ trưởng thành và mạnh mẽ.”
Lục Vân đỏ mặt, trái tim tràn đầy hạnh phúc. Cả hai đứng bên nhau, nhìn ánh trăng, gió rì rào trên mặt hồ, ánh sáng phản chiếu từ mặt nước như điểm xuyết cho khoảnh khắc vừa hài hước vừa lãng mạn.
Trên đường trở về phòng, Tạ Nguyệt vẫn không quên trêu chọc:
“Này, kiếm khách vụng về, lần sau bày tỏ tình cảm… đừng lộn xộn nữa nhé. Nếu không… ta sẽ cười đến hết sức!”
Lục Vân chỉ biết cười ngượng, nhưng trong lòng ấm áp:
“Được rồi… lần sau sẽ cố gắng… dù vụng về cũng không sao… miễn là Nguyệt hiểu lòng mình.”
Và thế là, sau một buổi tối đầy tình cảm ngỡ ngàng và những tiếng cười vui vẻ, mối quan hệ giữa Lục Vân và Tạ Nguyệt bước sang một giai đoạn mới: từ tình bạn, đồng hành phiêu lưu, đến những rung động đầu đời, vừa ngây thơ, vừa đáng yêu, vừa hài hước.
Trăng soi sáng sân tập, phản chiếu bóng hai người bên nhau, nhịp tim hòa cùng tiếng cười và tiếng gió… mở ra một chương mới cho hành trình giang hồ, nơi tình cảm, hài hước và kiếm thuật cùng tồn tại.