Buổi sáng yên bình trong môn phái bỗng trở nên náo loạn. Lục Vân đang luyện kiếm trong sân tập thì nhìn thấy Tạ Nguyệt lén lút rón rén bước ra khỏi phòng học, tay cầm một cuốn sách võ thuật cũ rích, mắt long lanh ánh sáng tinh nghịch.
Cậu lẩm bẩm:
“Nguyệt… ngươi định làm gì thế?”
Tạ Nguyệt cúi người, giọng thì thầm:
“Ta muốn… học thêm một vài chiêu thức bí mật ngoài sư phòng. Nếu luyện thành công, sẽ giúp cả hai ta mạnh hơn nhiều… và… có chút lợi thế trong các cuộc phiêu lưu sau này.”
Lục Vân đỏ mặt, vừa lo vừa hào hứng:
“Ngươi… định học lén sao? Nhưng… nếu bị sư phụ phát hiện thì…”
“Đừng lo, kiếm khách vụng về! Ta đã tính toán kỹ rồi!” Cô nháy mắt, dẫn cậu đi theo những lối đi rậm rạp, tránh xa sân tập và phòng học của các sư phụ.
Không lâu sau, họ đến một khu rừng nhỏ bên cạnh môn phái, nơi ánh sáng xuyên qua tán lá chiếu xuống những tảng đá rêu mốc. Tạ Nguyệt đặt cuốn sách xuống, bắt đầu nghiên cứu và luyện tập các chiêu thức đặc biệt: động tác uyển chuyển, dùng quạt giấy phối hợp với kiếm, và cả những chiêu “ảo diệu” làm đối thủ bất ngờ.
Lục Vân đứng cạnh, vừa học theo vừa cười khúc khích:
“Nguyệt… ngươi đúng là thiên tài. Ta… chắc sẽ theo kịp khó quá!”
Tuy nhiên, trong lúc say mê luyện tập, họ không biết rằng các sư phụ đã nghi ngờ. Sư phụ Lục Nhãn vừa đi qua sân tập, mắt trái nháy liên tục:
“Hừ… hôm nay… thiếu gì tiếng động lạ… hình như… có ai đang lén học võ ngoài sư phòng?”
Sư phụ Tán Lâm nhún vai, quạt giấy vung vẩy:
“Đúng rồi… ta cảm giác… có chuyện gì đó… bất thường… rất… kỳ quặc.”
Không mất nhiều thời gian, các sư phụ lập tức phát hiện Tạ Nguyệt và Lục Vân đang luyện tập ngoài quy định. Họ lao tới, vừa đi vừa hô lớn:
“Ngươi… dám học võ bí mật ngoài sư phòng sao?!”
Tạ Nguyệt nhảy lùi, giọng trêu chọc:
“Ôi trời… bị phát hiện rồi! Nhưng… kiếm khách vụng về, nhanh lên, ta sẽ hướng dẫn cách chạy trốn!”
Cả hai lập tức bắt đầu cuộc rượt đuổi khắp sân tập và khu rừng. Lục Vân vừa chạy vừa loay hoay giữ thanh kiếm, liên tục trượt chân, khiến Tạ Nguyệt vừa phải kéo lên, vừa phải nháy mắt cười:
“Cậu đúng là kiếm khách vụng về nhất trong giang hồ!”
Các sư phụ đuổi theo, gây nên một cảnh tượng dở khóc dở cười: Sư phụ Lục Nhãn vung kiếm nháy mắt, sư phụ Tán Lâm lao qua cành cây, còn sư phụ Khổng Tửu thì hớn hở chạy theo với bình rượu lắc lư trên tay.
Trong lúc rượt đuổi, Lục Vân và Tạ Nguyệt vô tình lao qua những bụi cây rậm, trượt trên bùn, ngã nhào vào hồ nước nhỏ. Cả hai ướt sũng, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng giữ thanh kiếm.
Cuối cùng, nhờ tính thông minh và sự nhanh nhạy của Tạ Nguyệt, họ tìm được một hốc cây bí mật để trốn. Hai người thở dốc, vừa mệt vừa cười khúc khích:
“Thật… hài hước! Sư phụ… sao lại có thể… đuổi mình nhanh đến vậy!” Lục Vân thở hổn hển.
Tạ Nguyệt nhún vai, ánh mắt tinh nghịch:
“Đúng là khó đỡ… nhưng cũng thú vị lắm! Kiếm khách vụng về, ta đã nói rồi, ngoài sư phòng cũng có thể học được những chiêu hay… miễn là biết cách tinh nghịch!”
Sau khi sư phụ không còn thấy bóng dáng hai người, họ từ từ trở về phòng, vẫn ướt sũng nhưng trong lòng đầy hạnh phúc. Lục Vân nhìn Tạ Nguyệt, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ:
“Nguyệt… ngươi thật sự thông minh… và… mạnh mẽ. Nếu không có ngươi… chắc ta đã bị sư phụ bắt rồi.”
Tạ Nguyệt cười, đặt tay lên vai cậu:
“Ừ, kiếm khách vụng về. Nhưng hôm nay… chúng ta vừa học được võ, vừa trải nghiệm giang hồ… và cũng vừa… cười thỏa thích.”
Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, Lục Vân nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, thầm nghĩ:
“Giang hồ không chỉ là kiếm thuật, mà còn là những khoảnh khắc vui vẻ… và những người đồng hành như Nguyệt. Nếu có cô ấy bên cạnh, dù nguy hiểm hay hài hước… mọi chuyện đều trở nên dễ chịu hơn.”
Tạ Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng, nở nụ cười tinh nghịch nhưng cũng dịu dàng:
“Kiếm khách vụng về, ngày mai chúng ta sẽ luyện tiếp… nhưng lần này, cố gắng đừng để sư phụ phát hiện nữa nhé!”
Lục Vân mỉm cười trong lòng, tim ấm áp. Một ngày học võ ngoài sư phòng kết thúc, nhưng những bài học về trí thông minh, sự phối hợp và tình cảm giữa hai người lại in sâu trong tim, mở ra một hành trình giang hồ vừa hài hước vừa ngọt ngào phía trước.