Đêm xuống, thành phố chìm trong ánh đèn vàng lơ lửng trên những con đường ẩm ướt. Lâm Vỹ ngồi bên bàn, trước mặt là tách trà còn bốc khói, nhưng trong đầu anh là những hình ảnh rời rạc, chập chờn như mảnh gương vỡ. Những ký ức không thuộc về anh – hay đúng hơn, là ký ức của Thiên Lôi – bắt đầu tràn về.
Một trận chiến hỗn loạn hiện ra trước mắt: ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm, những bước chân dồn dập trên mặt đất nát vụn, tiếng thét vang vọng giữa bầu trời u ám. Máu, mùi khói và thép hòa quyện vào nhau, khiến tim Lâm Vỹ đập mạnh. Anh ngồi thừ, lòng vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.
“Đây là… sao? Ta… ta đã từng ở đây sao?” – anh tự hỏi.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí:
“Ta đã từng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng… nhưng vẫn chưa yên nghỉ. Những kẻ thù còn đó, và âm mưu chưa kết thúc.”
Hình ảnh quay chậm trong tâm trí Lâm Vỹ. Một nhóm người mặc áo đen với phù hiệu Thiên Long Bang, đứng trước cổng thành, ánh mắt thù hận và hiểm độc. Họ tung ra những chiêu thức nhanh như chớp, nhưng Thiên Lôi – trong cơ thể Lâm Vỹ – di chuyển uyển chuyển, mạnh mẽ, nhịp nhàng như một vũ điệu chết người.
Một cú va chạm cuối cùng, Thiên Lôi ngã xuống. Máu chảy dọc theo lưỡi kiếm, và tiếng thét vang vọng: “Ngươi sẽ không thể sống sót!”
Lâm Vỹ giật mình. Từ đây, anh nhận ra rằng cái chết của Thiên Lôi không phải là sự kết thúc mà là khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn. Anh cảm nhận rõ rệt những kẻ đứng phía sau Thiên Long Bang còn nhiều hơn những gì nhìn thấy, và họ đang chờ đợi cơ hội để trả thù.
Sáng hôm sau, Lâm Vỹ quyết định rời khỏi phòng trọ, đi tìm hiểu giang hồ. Anh tới một thư viện cũ kỹ nằm trong con hẻm nhỏ, nơi được cho là còn lưu giữ nhiều tài liệu về võ học cổ xưa và lịch sử giang hồ. Khi lướt qua những trang sách vàng ố, ký ức Thiên Lôi tiếp tục dẫn dắt anh. Những chiêu thức, bí kíp, chiến thuật – tất cả như từng bước một được hồi sinh trong cơ thể Lâm Vỹ.
Đột nhiên, một tên trộm xuất hiện, định cướp lấy chiếc túi sách trên bàn. Lâm Vỹ không cần suy nghĩ, bàn tay vô thức vận lực, đánh ra một cú đấm. Tên trộm bị hất văng vào kệ sách, ngã lăn ra sàn. Những người trong thư viện nhìn anh kinh ngạc. Lâm Vỹ đứng đó, hơi thở gấp gáp, nhận ra rằng sức mạnh của Thiên Lôi đang bộc phát ngày càng mạnh.
Tối hôm đó, về phòng trọ, Lâm Vỹ ngồi trước gương, nhìn sâu vào mắt mình. Anh thấy khuôn mặt Thiên Lôi phản chiếu: lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng cũng chứa đựng nỗi đau và thù hận. Anh biết rằng nếu không học cách kiểm soát ký ức và sức mạnh này, cơ thể anh sẽ không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Lâm Vỹ tìm đến một võ đường cũ, nơi từng là chỗ luyện tập của Thiên Lôi trước đây. Căn phòng cũ kỹ, bụi bám đầy sàn, nhưng dấu tích của những trận chiến, những bài tập và vết sẹo trên gỗ vẫn còn đó. Khi bước vào, ký ức Thiên Lôi sống dậy: từng chiêu thức, từng bước di chuyển, từng cử động đều hiện ra rõ mồn một trong tâm trí Lâm Vỹ.
Trong lúc luyện tập, một cao thủ xuất hiện, già, râu tóc bạc trắng, ánh mắt tinh tường. Ông nhìn Lâm Vỹ một lúc, rồi nói:
“Ngươi… có linh hồn cổ xưa bên trong. Võ công này không phải của ngươi, nhưng đã trở thành một phần của cơ thể ngươi. Nếu muốn sống trong giang hồ, ngươi phải học cách hòa nhập.”
Lâm Vỹ gật đầu, nhận ra rằng hành trình này sẽ dài và đầy thử thách. Không chỉ là trả thù, mà còn là học cách sống với sức mạnh quá khứ, học cách phân biệt đâu là chính nghĩa, đâu là thù hận.
Vào cuối chương, Lâm Vỹ đứng trên mái nhà cao tầng, gió thổi tung mái tóc, ánh mắt nhìn về phía thành phố xa xăm. Trong tim anh trỗi dậy một quyết tâm: “Ta sẽ tìm ra lý do được hồi sinh, sẽ học hết võ công Thiên Lôi, và sẽ đối mặt với những kẻ thù cũ. Giang hồ, hãy chờ đợi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, và linh hồn Thiên Lôi thì thầm:
“Hành trình của chúng ta mới bắt đầu… và không ai có thể ngăn cản ta.”