kiếm khách thiên lôi

Chương 4: Tiếng Gọi Giang Hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương sớm vẫn còn phủ mờ khắp thành phố, những con đường ẩm ướt phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Lâm Vỹ đứng trên mái nhà cũ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những con phố đông đúc phía dưới. Trong lòng, cảm giác hồi hộp và tò mò trộn lẫn với sự thôi thúc của linh hồn Thiên Lôi: “Giang hồ đang gọi, và kẻ thù chưa ngủ yên.”

Anh quyết định rời khỏi căn phòng trọ quen thuộc, bước vào thế giới giang hồ mà trước đây chỉ tồn tại trong ký ức Thiên Lôi. Mỗi bước đi đều mang theo uy lực tiềm ẩn, khiến người đi qua phải lùi lại một chút vô thức. Nhưng Lâm Vỹ không phải người đi tìm danh lợi; anh tìm câu trả lời cho chính mình, và để chuẩn bị cho những kẻ thù đang rình rập.

Trong một con hẻm nhỏ, ánh mắt anh bắt gặp một nhóm người đang tụ tập quanh một bữa tiệc nhỏ, bầu không khí căng thẳng. Một thanh niên tóc dài, ánh mắt sắc lạnh, đang trao đổi gì đó với những kẻ ăn mặc lạ, cử chỉ đầy mưu mô. Lâm Vỹ cảm nhận một sát khí kỳ lạ phát ra từ họ.

“Thiên Long Bang…” – linh hồn Thiên Lôi thì thầm. “Một trong những tay chân của kẻ thù cũ còn sót lại. Hãy quan sát và học.”

Anh lặng lẽ đi theo, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Từng cử chỉ, từng lời nói của nhóm người ấy đều được Lâm Vỹ ghi nhớ. Anh thấy rõ mối quan hệ quyền lực trong giang hồ: kẻ thống trị, kẻ trung lập, kẻ phản bội. Những kiến thức tưởng chừng như cổ xưa bỗng trở nên hữu ích trong thế giới hiện đại.

Trên đường trở về, một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, tạo thành những giọt nước long lanh trên mái tóc và vai áo Lâm Vỹ. Anh dừng lại dưới một tán cây, hít một hơi thật sâu. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, hình ảnh Thiên Lôi hiện ra: khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.

“Ta sẽ dẫn ngươi đi đúng hướng, nhưng ngươi phải học cách tự tin và nhận biết kẻ thù,” giọng nói vang lên trong tâm trí.

Sáng hôm sau, Lâm Vỹ tìm đến một quán trà cổ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Quán vắng người nhưng lưu giữ không khí của võ lâm xưa cũ, nơi từng là điểm gặp gỡ của các cao thủ và phe phái. Anh vừa bước vào, đã nghe tiếng trầm trồ: những người trong quán cảm nhận được uy lực khác thường từ cơ thể anh.

Một người đàn ông trung niên, râu tóc bạc trắng, đứng dậy từ bàn, ánh mắt tinh tường nhìn Lâm Vỹ:

“Ngươi là ai? Võ công này… không phải của một thanh niên bình thường.”

Lâm Vỹ hơi lúng túng, nhưng nhờ linh hồn Thiên Lôi, anh giữ được bình tĩnh:

“Ta… đang tìm hiểu về giang hồ. Và… ta muốn học hỏi.”

Người đàn ông gật đầu, nụ cười thoáng qua:

“Ngươi có linh hồn cổ xưa. Nếu muốn tồn tại trong giang hồ, phải học cách chiến đấu và hiểu luật lệ. Hãy đến đây mỗi ngày, ta sẽ chỉ ngươi vài điều cơ bản.”

Từ đó, Lâm Vỹ bắt đầu tiếp xúc với những nhân vật phụ quan trọng:

Hạ Lan – cô gái thông minh, nhanh nhẹn, biết nhiều về tin tức giang hồ hiện đại.

Triệu Phong – một cao thủ trẻ, thỉnh thoảng thử thách Lâm Vỹ, nhưng dần trở thành bằng hữu.

Lão Nguyệt – người chủ quán trà, hiểu biết sâu rộng về võ công cổ xưa và mưu lược giang hồ.

Những ngày tiếp theo, Lâm Vỹ vừa luyện tập võ công, vừa tìm hiểu về thế lực Thiên Long Bang. Anh nhận ra rằng kẻ thù cũ đang dần khôi phục quyền lực, âm mưu lan rộng đến cả giới giang hồ hiện đại.

Một buổi tối, khi đứng trên ban công quán trà nhìn về phía thành phố, Lâm Vỹ thở dài:

“Ta mới chỉ chập chững bước vào giang hồ, nhưng đã cảm nhận được… mọi thứ sẽ không dễ dàng.”

Linh hồn Thiên Lôi mỉm cười trong tâm trí anh:

“Hãy kiên nhẫn. Mỗi bước đi, mỗi trận chiến nhỏ sẽ dẫn ngươi đến đỉnh cao. Giang hồ chưa bao giờ rộng lớn đến vậy…”

Và từ đó, hành trình thực sự của Lâm Vỹ – kết hợp sức mạnh Thiên Lôi, trí tuệ hiện đại và quyết tâm trả thù – chính thức bắt đầu. Mỗi bước đi là một thử thách, mỗi mối quan hệ là một cơ hội, và giang hồ đang mở rộng trước mắt anh – đầy quyền lực, mưu lược, và huyền bí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×