Trong buổi sáng sớm, những tia nắng yếu ớt xuyên qua làn sương mù trên đỉnh núi Thanh Long, trải dài như dải lụa bạc trên ngọn cây cao vút. Làng nhỏ bên chân núi, Thanh Sơn, vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, tiếng gà gáy xa xa vọng lại, hòa cùng tiếng suối róc rách chảy quanh chân núi. Cậu thanh niên mười tám tuổi, Dương Vân, đang ngồi trên phiến đá cạnh giếng làng, đôi mắt chăm chú nhìn từng tia nắng khẽ lung linh trên mặt nước. Ánh sáng ấy, với cậu, chẳng khác nào lời hứa về một thế giới rộng lớn ngoài ngôi làng nhỏ bé này.
Dương Vân sinh ra trong một gia đình bình thường, cha là thợ rèn, mẹ buôn bán nhỏ trong làng. Từ nhỏ, cậu đã khác những đứa trẻ cùng trang lứa: không thích chơi bời, mà thường lang thang trong rừng, leo lên những vách núi cao, tìm hiểu tiếng chim, tiếng gió, hay quan sát dòng suối chảy uốn lượn như những con rắn bạc. Nhưng chưa bao giờ cậu tưởng tượng rằng một ngày, chính sự tò mò ấy sẽ kéo cậu vào một thế giới hoàn toàn khác – giang hồ đầy hiểm nguy, bí ẩn và thanh kiếm linh thức.
Hôm ấy, trời có vẻ u ám, những đám mây đen từ hướng Tây lững lờ trôi về, che khuất ánh mặt trời. Không khí ẩm ướt, mùi đất và lá cây hòa quyện, tạo cảm giác bất an. Dương Vân cảm nhận rõ ràng cơn gió lạnh ùa qua lưng, như thể báo hiệu một điều gì sắp xảy ra. Cậu không hề biết rằng, ngay lúc này, vận mệnh của mình đã bắt đầu xoay chuyển.
Bỗng, từ rừng sâu, một tiếng rên yếu ớt vang lên, vang qua những tán cây già cỗi. Dương Vân nheo mắt, lắng nghe. Không đợi thêm giây lát, cậu vội vàng chạy theo hướng tiếng rên, bước chân vội vã nhưng dứt khoát. Trong lòng, một nỗi lo sợ lẫn hiếu kỳ trỗi dậy.
Khi đến gần, cậu thấy một người đàn ông trung niên, quần áo rách tả tơi, gục xuống bên gốc cây cổ thụ. Trên tay ông là một vật kỳ lạ – một thanh kiếm với chuôi bạc khắc những ký tự lạ mắt, phát ra ánh sáng nhè nhẹ như đang hít thở. Dương Vân sững sờ, cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Thanh kiếm ấy – chưa từng thấy trên đời, nhưng trong lòng cậu, nó tạo ra một rung động kỳ lạ, như thể đang gọi tên cậu.
“Cứu… tôi… cứu… con…” – Người đàn ông thều thào, giọng yếu ớt nhưng đầy mệnh lệnh. Cậu Dương không hiểu rõ lời cuối, nhưng linh cảm mách bảo đây không phải chuyện bình thường. Cậu bế người đàn ông vào lều tranh gần đó, dùng nước suối rửa máu trên tay, tim vừa lo sợ vừa hồi hộp.
Khi người đàn ông tỉnh lại, ánh mắt ông sắc bén, dù yếu ớt, vẫn lấp lánh uy quyền. Ông nhìn Dương Vân, cười nhạt, nói bằng giọng khàn đặc:
“Ngươi… là người được chọn… Kiếm Linh thức đã tìm thấy chủ nhân…”
Dương Vân trợn tròn mắt: “Kiếm Linh… thứ gì vậy? Tôi… tôi không hiểu?”
Người đàn ông khẽ thở, tay run run chỉ vào thanh kiếm:
“Thanh kiếm này… không chỉ là vật… nó có linh hồn… biết nghe, biết nhìn… và chỉ tìm người xứng đáng… Hãy… nhớ kỹ, nếu dùng sai… sẽ là tai họa không thể lường.”
Chưa kịp định thần, cơn gió mạnh ào tới, lốc xoáy bụi và lá cây cuốn quanh lều tranh. Bầu trời đen kịt, sấm rền vang, như thể cả núi Thanh Long đang nổi giận. Người đàn ông rên rỉ, ánh mắt hướng về phía chân núi, nơi bóng dáng vài kẻ lạ mặt đang tiến tới, mang theo vũ khí sắc nhọn. “Họ… đã đến… cứu lấy kiếm… hoặc giết ngươi…” – ông thều thào.
Dương Vân cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không thể chần chừ, cậu giật thanh kiếm, cảm nhận một dòng năng lượng lạ lùng chảy qua tay, ấm áp nhưng đầy uy lực. Chưa bao giờ cậu cảm nhận được sức mạnh như vậy. Thanh kiếm rung lên, ánh sáng nhè nhẹ lan tỏa quanh lều, tạo thành một lớp bảo vệ mỏng, xua tan gió bão.
Cơn bão càng lúc càng mạnh, lá cây, đất đá bay tung tóe. Những kẻ lạ mặt lao tới, nhưng bước chân họ chậm lại, dường như bị một lực vô hình cản lại. Thanh kiếm trong tay Dương Vân rung lên mạnh hơn, phát ra ánh sáng trắng tinh, khiến không gian xung quanh như ngưng đọng. Cậu cảm nhận rõ ràng, thanh kiếm đang nói với mình bằng một cách kỳ lạ, không phải lời, mà là cảm giác: “Hãy đi… tìm sự thật…”
Người đàn ông bên cạnh, dù yếu ớt, vẫn nở nụ cười hiền: “Ngươi… phải rời làng… tìm kiếm… giang hồ… và môn võ cổ… Chỉ có vậy… mới cứu được ngươi… và thế giới này…”
Dương Vân gật đầu, quyết định trong lòng, dù chưa hiểu hết, nhưng linh cảm mách bảo rằng, con đường phía trước sẽ đầy nguy hiểm và bí ẩn. Cậu nhét thanh kiếm vào thắt lưng, bước ra khỏi lều tranh, đối diện với những kẻ lạ mặt. Không còn sợ hãi, chỉ có một ý chí mãnh liệt: bảo vệ thanh kiếm, khám phá bí ẩn và tìm hiểu giang hồ rộng lớn.
Bên ngoài, sấm chớp vẫn giăng giăng trên đỉnh núi, mưa nặng hạt rơi xuống, nhưng Dương Vân cảm nhận từng bước chân của mình chắc chắn hơn bao giờ hết. Những kẻ lạ mặt chợt lùi lại, ánh mắt họ vừa kinh ngạc vừa căm ghét. Thanh kiếm trong tay cậu như sống, ánh sáng lóe lên rực rỡ, như khẳng định: chủ nhân đã xuất hiện.
Đêm ấy, cậu Dương Vân không ngủ. Ngay cả khi mưa tạnh, tiếng suối vẫn róc rách như nhịp tim không ngừng, nhắc nhở rằng giang hồ đã gọi tên cậu. Và thanh kiếm linh thức, với sức mạnh huyền bí, sẽ dẫn dắt cậu vào một hành trình chưa từng có – nơi danh dự, võ công, âm mưu và tình cảm đan xen, tạo nên một bức tranh giang hồ rộng lớn và kỳ ảo.
Sáng hôm sau, khi mặt trời nhô lên qua đỉnh núi, Dương Vân mang theo thanh kiếm, bước chân ra khỏi làng, không ngoái lại. Những cơn gió núi như thì thầm: “Chào mừng đến với giang hồ, chủ nhân của Kiếm Linh Thức…”