kiếm linh thức

Chương 2: Ngõ Hẻm Hiểm Ác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù vẫn còn quấn quanh những ngọn núi khi Dương Vân rời khỏi làng Thanh Sơn. Mặt trời chưa lên cao, nhưng không khí đã ẩm ướt và nặng nề, mùi đất sau cơn mưa đêm hòa cùng hương lá rừng tạo thành một thứ cảm giác vừa mới lạ vừa bồn chồn. Thanh kiếm linh thức cậu mang theo dường như rung nhẹ trong tay, phát ra ánh sáng mờ ảo, như thể hiểu rằng chủ nhân của nó đang bước vào một thế giới khác.

Chỉ vài bước chân khỏi ngôi làng, Dương Vân đã cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không gian: rừng già u tối, những cây cổ thụ che kín ánh sáng, tiếng chim im bặt. Cậu nâng cao cảnh giác, tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm. Trong lòng, nỗi sợ vẫn tồn tại, nhưng sự tò mò mạnh mẽ hơn. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự bước ra khỏi ngôi làng nhỏ bé, đối diện với giang hồ – nơi mà người sống sót phải mạnh mẽ, tinh nhanh và quyết đoán.

Không lâu sau, cậu tiến đến một con đường mòn nhỏ dẫn xuống chân núi. Con đường này, được dân làng gọi là ngõ hẻm hiểm ác, từng nghe qua trong những câu chuyện truyền miệng: nơi bọn đạo tặc mai phục, bắt người lữ hành và cướp của. Dương Vân liếc nhìn xung quanh, những bóng cây đen kéo dài như những mũi dao vô hình. Thanh kiếm trong tay rung lên, ánh sáng nhòe nhạt như nhắc nhở cậu cẩn trọng.

Đột nhiên, từ một bụi cây bên đường, một nhóm người lao ra. Họ che mặt bằng khăn đen, tay cầm dao cong và cung tên. Nhóm năm người, di chuyển nhanh nhẹn, ánh mắt đầy tham lam và sát khí. Dương Vân chưa kịp phản ứng thì một mũi dao bay vút ngang trước mặt, cắt không khí kêu vút.

Cậu lập tức nhảy sang một bên, lấy tay che mặt. Thanh kiếm linh thức trong tay bừng sáng, tạo ra một luồng ánh sáng trắng nhỏ, khiến dao của kẻ địch lệch hướng. Cậu hít sâu, cảm nhận năng lực kỳ lạ lan tỏa từ thanh kiếm, truyền thẳng vào cơ thể, khiến tay chân linh hoạt hơn, phản xạ nhanh hơn bình thường.

“Ngươi… có linh khí!” – Một trong số chúng hét lên, lùi một bước, ánh mắt kinh ngạc.

Dương Vân không kịp trả lời. Thanh kiếm tự động vung lên, ánh sáng lóe mạnh, như một con rắn bạc uốn lượn trong không trung. Những kẻ tấn công lùi lại, một số vấp phải đá trơn và ngã. Không cần suy nghĩ nhiều, Dương Vân nhảy lên một tảng đá, dùng lực bật chân, lao vào giữa nhóm kẻ thù. Chỉ trong vài nhát kiếm nhanh, thanh kiếm linh thức phát ra những tia sáng trắng, chớp nháy như có sinh mạng riêng, khiến kẻ địch phải né tránh.

Khi trận đấu vừa kết thúc, Dương Vân đứng thở dốc, tay vẫn nắm chắc chuôi kiếm. Cậu nhìn quanh, không còn bóng dáng kẻ tấn công nào, nhưng tim vẫn đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp chiến đấu, và sự cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn trộn lẫn, khiến cậu nhận ra: thanh kiếm này không chỉ là vũ khí, mà còn là chìa khóa mở ra giang hồ rộng lớn và hiểm nguy.

Cậu tiếp tục bước đi, đi sâu vào rừng già. Trên đường, cậu nhớ lại lời người đàn ông bí ẩn tối hôm trước: “Ngươi là người được chọn. Kiếm Linh Thức đã tìm thấy chủ nhân…” Dương Vân khẽ mỉm cười, dù chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng linh cảm trong lòng mách bảo rằng, giang hồ rộng lớn đang chờ cậu khám phá, với những thử thách, bạn đồng hành và kẻ thù.

Một giờ trôi qua, cậu đến một con suối nhỏ. Nước trong vắt, chảy róc rách qua những hòn đá, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Dương Vân dừng chân, rửa mặt và uống nước, cảm giác tạm thời bình yên. Nhưng trước mắt, những bóng cây già cỗi che kín tầm nhìn, khiến cậu không khỏi lo lắng.

Bỗng, tiếng bước chân nhẹ vang lên từ phía sau. Dương Vân nhảy dựng, xoay người, tay đặt ngay lên chuôi kiếm. Một cô gái trẻ xuất hiện, mặc áo choàng xanh lá cây, tóc buông dài, ánh mắt sắc bén nhưng không hung hãn. Cô dừng lại, nhìn Dương Vân một cách thận trọng:

“Ngươi là người vừa chiến đấu với bọn đạo tặc chứ?” – giọng cô vang nhẹ, có chút tò mò nhưng nghiêm nghị.

Dương Vân gật đầu, không nói nhiều: “Ta chỉ… tự vệ.”

Cô gái mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt không rời cậu: “Ta tên là Lâm Tiểu Hồng. Nếu muốn sống sót trong rừng già này, tốt nhất đừng đi một mình. Có những kẻ còn nguy hiểm hơn bọn đạo tặc.”

Dương Vân nhìn cô, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Thanh kiếm trong tay rung lên, ánh sáng nhè nhẹ phản chiếu qua đôi mắt cậu, như muốn nhấn mạnh rằng sự xuất hiện của cô gái không phải ngẫu nhiên. Cậu quyết định đồng ý, ít nhất trong lúc này, một đồng minh sẽ giúp cậu hiểu thêm về giang hồ.

Hai người tiếp tục đi cùng nhau, đi qua những lối mòn quanh co, vượt qua suối nhỏ và các tảng đá lớn. Lâm Tiểu Hồng kể rằng cô là người lang bạt giang hồ, tìm kiếm thông tin về môn võ cổ bí ẩn và những thanh kiếm linh thức – điều khiến Dương Vân càng thêm tò mò. Trong lòng, cậu nhận ra rằng giang hồ không chỉ là nơi đầy bạo lực, mà còn là nơi chứa đựng bí ẩn, thử thách, và cả cơ hội để trở thành người mạnh mẽ.

Đêm đến, họ dựng lều tạm bên cạnh một vách đá, ánh lửa từ ngọn đuốc nhỏ nhấp nháy, chiếu lên khuôn mặt hai người. Dương Vân đặt thanh kiếm bên cạnh, ngắm nhìn ánh sáng nhòe mờ phát ra từ chuôi kiếm. Cậu tự hỏi: “Người đàn ông tối hôm trước nói đúng chăng? Ta thật sự là người được chọn?”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Dương Vân còn nghe tiếng sột soạt từ phía rừng sâu. Thanh kiếm rung lên, phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Một luồng năng lượng bí ẩn lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến tâm trí tỉnh táo hơn, nhắc nhở rằng giấc ngủ cũng có thể mang nguy hiểm. Cậu hít sâu, cảm nhận rằng hành trình sắp tới sẽ không hề đơn giản: những kẻ thù mạnh mẽ hơn, âm mưu giang hồ phức tạp, và cả những bí ẩn liên quan đến thanh kiếm linh thức đang chờ.

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Dương Vân và Lâm Tiểu Hồng tiếp tục hành trình. Con đường dẫn họ xuống chân núi, nơi một thị trấn nhỏ hiện ra giữa sương mù. Tiếng người hối hả, tiếng xe ngựa và mùi đồ ăn bốc lên từ các quán ven đường tạo cảm giác sống động. Nhưng đối với Dương Vân, sự sống động này chỉ là lớp vỏ ngoài. Giang hồ thật sự nằm ở những ngõ hẻm sâu, nơi quyền lực, âm mưu, và thử thách chờ đợi.

Ngay khi bước vào thị trấn, ánh mắt Dương Vân bị thu hút bởi một cửa hiệu cũ kỹ – bên trong, một người đàn ông già đang mài kiếm. Thanh kiếm trong tay Dương Vân rung lên dữ dội, ánh sáng lóe mạnh hơn bao giờ hết. Cậu nhận ra rằng đây có thể là manh mối đầu tiên để tìm hiểu về giang hồ, môn võ cổ và bí ẩn của Kiếm Linh Thức.

Lâm Tiểu Hồng nhìn cậu, hỏi: “Ngươi có nghe thấy nó nói gì không?”

Dương Vân gật đầu, giọng thổn thức: “Ta… cảm giác như nó muốn dẫn ta đến đây, đến con người này… và từ đây, mọi thứ sẽ thay đổi.”

Chương hai kết thúc với hình ảnh hai người bước vào cửa hiệu, ánh sáng thanh kiếm chiếu rọi cả con phố nhỏ, như báo hiệu rằng hành trình giang hồ của Dương Vân – với thanh kiếm linh thức trong tay – mới thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×