kiếm vũ trường không

Chương 10: Quyết định bước vào Trung Nguyên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp gỡ ân sư, Lâm Kha bước ra khỏi chùa với tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng. Tờ giấy với dấu ấn bí ẩn vẫn nằm trong túi áo, chiếc hộp gỗ của sư phụ kẹp chắc trong tay, nhắc nhở cậu rằng giang hồ không hề đơn giản, và những ngày tới sẽ là thử thách thực sự. Tố Vân, hình ảnh của nàng trong đêm cứu giúp cậu, vẫn hiện rõ trong tâm trí, làm cậu cảm thấy càng không thể lùi bước.

Lâm Kha dừng chân bên bờ sông nhỏ, nơi ánh sáng bình minh phản chiếu trên mặt nước, những đợt sóng lăn tăn như nhắc nhở sự vận động không ngừng của giang hồ. Cậu nghĩ về Lâm Trấn, về trận huyết chiến vừa qua, về kẻ áo đen truy đuổi, và cả những lời sư phụ tiết lộ về Tâm Kiếm Lệnh. Tất cả dường như đang đan xen, tạo nên một bức tranh phức tạp, vừa nguy hiểm vừa đầy hấp dẫn.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng trôi qua, Lâm Kha khẽ nhấc hộp gỗ lên, mở nắp. Bên trong là một thanh kiếm ngắn, ánh kim loại lạnh lẽo nhưng lại toát ra khí uy nghiêm. Đây không chỉ là vũ khí, mà còn là chìa khóa để giải mã những bí mật mà sư phụ từng che giấu. Cậu nắm lấy chuôi kiếm, cảm nhận từng đường nét tinh xảo, từng sức mạnh tiềm ẩn. Đây là lúc cậu phải trưởng thành, phải tự mình bước vào giang hồ rộng lớn, nơi chỉ có bản lĩnh và trí tuệ mới quyết định sự sống còn.

Cậu nhớ đến Tố Vân – nàng vừa bí ẩn vừa kiên cường, người đã cứu cậu trong đêm tối. Suy nghĩ về nàng khiến cậu càng quyết tâm: không thể để bất cứ thế lực nào lợi dụng hay hại nàng. Lâm Kha biết rằng, Trung Nguyên rộng lớn, những phe phái mạnh mẽ và những âm mưu chồng chất đang chờ đợi. Mỗi bước đi là một lựa chọn, và cậu sẽ không lùi bước.

Trên đường rời khỏi ngôi chùa, Lâm Kha gặp lại vài người bạn cũ từng luyện tập cùng, ánh mắt họ vừa tò mò vừa khâm phục. Nhưng Lâm Kha chỉ lắc đầu, không dừng chân, vì bây giờ mỗi khoảnh khắc đều quý giá. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng Trung Nguyên là nơi sẽ quyết định vận mệnh của mình, nơi những trận đấu, những mưu kế và cả những cảm xúc đan xen tình – thù sẽ bùng nổ.

Trước khi rời chân núi, Lâm Kha quay nhìn toàn cảnh núi non, chùa cũ như đang gửi gắm lời nhắn nhủ: “Hãy bước đi bằng trí tuệ, dũng khí và lòng chính trực.” Cậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn thẳng về phía chân trời, nơi Trung Nguyên rộng lớn đang chờ. Quyết định đã rõ ràng – cậu sẽ bước vào, không chỉ vì chính mình, mà còn để tìm ra sự thật về Tâm Kiếm Lệnh, bảo vệ Tố Vân và đương đầu với những thử thách khốc liệt nhất của giang hồ.

Bước chân đầu tiên trên con đường đến Trung Nguyên, gió thổi mạnh, cuốn bay những chiếc lá khô, ánh nắng chiếu qua những tán cây rừng, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa bi tráng. Lâm Kha cảm nhận từng nhịp tim của mình hòa nhịp với nhịp sống của giang hồ. Mỗi bước đi sẽ mở ra những chương mới, những bí mật mới, và cả những trận chiến không khoan nhượng.

Cậu lặng nhìn đường trước mặt, tay siết chặt kiếm, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quyết tâm. Trung Nguyên không chỉ là miền đất xa lạ, mà là nơi cậu sẽ thử thách chính mình, nơi giang hồ sẽ nổi sóng, và nơi những huyền thoại về Tâm Kiếm Lệnh sẽ bắt đầu được hé lộ. Lâm Kha bước đi, và từ đây, con đường phiêu lưu, mưu trí và đấu kiếm chính thức mở ra.

Rừng núi phía sau dần khuất, gió mang theo hương lá, ánh sáng bình minh chiếu lên ánh kiếm – vừa huyền ảo vừa báo trước một giang hồ đầy máu và gió sắp tới, nơi mỗi quyết định, mỗi bước đi đều mang tính sống còn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×