kiếm vũ trường không

Chương 9: Gặp lại ân sư – Bí mật bị che giấu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rời khỏi rừng trúc, Lâm Kha vẫn cầm tờ giấy có dấu ấn lạ trong tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhưng cũng không khỏi băn khoăn. Bóng dáng kẻ áo đen vẫn ám ảnh trong tâm trí cậu, và trong lòng cậu dấy lên một nỗi thôi thúc mạnh mẽ: phải gặp lại ân sư, tìm kiếm sự chỉ dẫn và lời giải về những bí mật đang bủa vây.

Hành trình đưa cậu đến một ngôi chùa nằm sâu trong núi, nơi từng là nơi luyện tập võ học của Lâm Kha dưới sự dạy dỗ của ân sư. Ngôi chùa yên tĩnh, mây sớm vẫn phủ nhẹ trên mái ngói, hương trầm bay bay trong gió, mang đến cảm giác bình yên nhưng cũng đầy linh thiêng. Khi cậu bước vào sân, tiếng chuông chùa vang lên, hòa cùng nhịp thở đều đặn của những tán cây xung quanh.

“Lâm Kha… đã lâu không gặp,” một giọng nói trầm ấm vang lên từ bóng cột chùa. Cậu quay người, thấy ân sư đứng đó, dáng người nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy trìu mến. Nhìn thấy học trò, ân sư gật đầu, rồi bước tới gần, đôi mắt như đọc được những lo lắng và quyết tâm trong lòng Lâm Kha.

Lâm Kha cúi đầu, trong lòng vừa tôn kính vừa bối rối: “Bẩm sư phụ, con gặp chuyện lớn ở Lâm Trấn… có kẻ áo đen truy đuổi, và tờ giấy này… con không biết nghĩa lý ra sao.” Cậu đưa tờ giấy ra, ánh sáng bình minh chiếu lên, những ký tự đen tuyền dường như chứa đựng một sức mạnh bí ẩn.

Ân sư cầm tờ giấy, đôi mắt nhìn sâu vào những ký tự, trầm ngâm một lúc lâu. “Đây là dấu ấn của phái bí ẩn, liên quan trực tiếp đến Tâm Kiếm Lệnh,” ông nói, giọng trầm như vọng giữa núi rừng. “Người tạo ra dấu ấn này muốn nhắn nhủ một điều quan trọng, nhưng cũng muốn thử thách ngươi. Đừng quên, mỗi bước trên giang hồ đều có thể ẩn chứa hiểm nguy, và không phải kẻ thù nào cũng hiện hình ngay trước mắt.”

Lâm Kha nghe mà lòng rối bời, nhưng cũng trỗi dậy một ý chí mạnh mẽ. “Sư phụ, con phải làm gì để bảo vệ Tố Vân và ngăn chặn những âm mưu này?” Cậu hỏi, giọng trầm mà quyết đoán.

Ân sư hít sâu, đôi mắt ánh lên sự nghiêm nghị: “Trước hết, ngươi phải hiểu rõ thân thế và sức mạnh thật sự của bản thân. Trong quá khứ, con đường giang hồ của ngươi được che giấu bởi nhiều bí mật, trong đó có sự liên quan của cha mẹ và mối liên kết với Tâm Kiếm Lệnh. Ngươi chưa từng biết, và giờ là lúc sự thật bắt đầu hé lộ. Nhưng đừng vội tin tất cả; một số bí mật chỉ được tiết lộ đúng thời điểm, khi ngươi đã sẵn sàng đối mặt.”

Lâm Kha ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh bình minh rực rỡ phía xa, cảm giác như mọi thử thách vừa qua chỉ là bước khởi đầu. “Con sẽ không lùi bước, sư phụ. Dù phải đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy, con cũng sẽ tìm ra sự thật và bảo vệ những người con trân quý.”

Ân sư mỉm cười, dù trong ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng: “Hãy nhớ, giang hồ không chỉ là đấu kiếm và mưu kế. Nó còn là nơi tình cảm, trung nghĩa và lòng tin bị thử thách từng ngày. Ngươi sẽ phải lựa chọn đúng đắn, vì quyết định hôm nay sẽ ảnh hưởng đến sinh tử của nhiều người.”

Trước khi Lâm Kha rời chùa, ân sư trao cho cậu một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa một vật gì đó cậu chưa từng thấy. “Cái này sẽ giúp ngươi phần nào trên con đường tìm kiếm Tâm Kiếm Lệnh và bảo vệ Tố Vân. Nhưng nhớ, vật quý này cũng sẽ thu hút kẻ thù.”

Lâm Kha ôm hộp vào lòng, cảm giác vừa hồi hộp vừa chắc chắn. Cậu quay lại nhìn ngôi chùa một lần nữa, hít sâu không khí núi rừng, rồi bước đi, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Trên con đường phía trước, những trận chiến, mưu kế, và cả tình cảm lẫn thù hận đang chờ đợi, nhưng lần này, cậu không còn đơn độc.

Rừng núi vẫn yên bình, gió thổi qua mái chùa, mang theo hương trầm và tiếng chuông vọng lại như nhắc nhở rằng, giang hồ rộng lớn, nhưng bước đi của Lâm Kha giờ đây sẽ định hình số phận của chính cậu, của Tố Vân, và cả bí ẩn Tâm Kiếm Lệnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×