Đồng hồ điểm bảy giờ tối. Ánh đèn neon từ các tòa nhà đối diện hắt qua tấm kính cửa sổ bụi bặm, vẽ nên những vệt sáng mờ nhạt trên bàn làm việc của Hứa Thanh Mai. Cô không còn nhớ lần cuối cùng mình rời khỏi công ty Kiến Trúc Hứa Gia trước nửa đêm là khi nào.
Công ty, từng là niềm tự hào của thành phố, nay chỉ còn lại một cái xác rỗng. Bụi bám trên những mô hình kiến trúc từng đoạt giải, sự im lặng của hành lang gợi lên nỗi cô đơn nặng nề hơn cả tiếng ồn ào. Sau biến cố của cha, mọi người rời đi như lũ chim tránh bão. Chỉ còn Thanh Mai – người kiến trúc sư duy nhất còn lại mang họ Hứa – ở đây, gồng mình trên đống đổ nát.
Thanh Mai đưa tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng tập trung vào tập hồ sơ dày cộp trước mặt: dự án "Thành Phố Xanh". Đây là cơ hội cuối cùng, là chiếc phao cứu sinh trị giá hàng tỷ đô la. Nếu thắng, cô sẽ cứu được công ty, cứu được ngôi nhà gia đình và quan trọng nhất, có tiền chi trả cho ca phẫu thuật tim của cháu gái cô.
Bỗng, điện thoại reo vang, màn hình hiện lên dòng chữ "Bệnh viện Nhi Đồng". Tim Thanh Mai thắt lại. Cô vội vã bắt máy, giọng nói cố giữ sự bình tĩnh:
“Alo, tôi nghe đây. Bác sĩ Lý à? Bé An sao rồi?”
“Cô Thanh Mai, cô đừng quá lo lắng. Bé An hơi sốt nhẹ, chỉ là phản ứng thường thấy sau đợt xét nghiệm. Nhưng… tôi muốn nhắc cô về lịch tái khám tuần tới. Chúng tôi cần quyết định ngày phẫu thuật chính thức. Chi phí ban đầu...” Giọng bác sĩ Lý ngập ngừng.
Thanh Mai hiểu. Chi phí là một con số khổng lồ, một gánh nặng mà một mình cô phải chịu.
“Tôi hiểu rồi, bác sĩ. Cảm ơn ông. Tôi sẽ đảm bảo đủ số tiền trước thời hạn. Nhất định sẽ đủ.”
Đặt điện thoại xuống, Thanh Mai hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế Thành Phố Xanh. Sợ hãi là một thứ xa xỉ. Cô không được phép sợ hãi.
Sáng hôm sau, phòng họp của Tập đoàn Lục Thị chật kín các đối tác lớn. Đây là vòng đấu thầu quyết định, nơi chỉ những cái tên sừng sỏ nhất mới có quyền trình bày. Hứa Thanh Mai cảm thấy lạc lõng giữa những bộ vest đắt tiền và ánh mắt soi mói.
Cô đại diện cho công ty duy nhất có hồ sơ tài chính gần như sụp đổ.
Khi cô bước lên bục, không khí trở nên căng thẳng.
“Xin chào quý vị, tôi là Hứa Thanh Mai, đại diện cho Kiến Trúc Hứa Gia.”
Một tiếng động nhẹ vang lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc ghế chủ tọa. Lục Minh Hạo bước vào.
Anh ta trẻ, đẹp trai đến mức vô lý, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng. Chiếc vest xám Ý ôm sát thân hình cao ráo, toát ra khí chất quyền lực tuyệt đối. Anh ta ngồi xuống, lướt qua Thanh Mai một cái, không phải sự khinh thường thường thấy, mà là một sự căm ghét gần như rõ ràng.
“Hứa Kiến trúc sư, cô chỉ có mười phút,” Minh Hạo cắt ngang lời Thanh Mai, giọng nói trầm và sắc, không một chút cảm xúc. “Chúng tôi không có nhiều thời gian cho những di sản sắp sụp đổ.”
Lời nói của anh ta như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi đau của Thanh Mai. Cô hít sâu, bám chặt vào bục thuyết trình.
“Thưa Tổng giám đốc Lục, dự án Thành Phố Xanh cần hơn là tiền bạc. Nó cần tầm nhìn. Kiến Trúc Hứa Gia không bán danh tiếng. Chúng tôi bán những thiết kế mang linh hồn.” Thanh Mai bắt đầu trình bày, cô cố gắng gạt bỏ sự run rẩy, dồn tất cả tâm huyết vào từng câu chữ về một khu đô thị bền vững, nơi thiên nhiên hòa quyện vào bê tông.
Khi Thanh Mai kết thúc, cả phòng họp im lặng. Minh Hạo gõ nhẹ ngón tay lên bàn, tạo ra âm thanh đơn độc và dồn dập.
“Thiết kế của cô… có nhiều điểm thú vị,” Minh Hạo nói, ánh mắt dán vào màn hình chiếu. “Đặc biệt là việc sử dụng vật liệu tái chế và hệ thống thoát nước sinh học. Nhưng Hứa Kiến trúc sư, cô biết rõ công ty cô đang ở đâu không? Nợ nần. Vụ án lừa đảo mười năm trước của cha cô vẫn còn là vết nhơ trong giới này. Cô nghĩ Tập đoàn Lục Thị có thể mạo hiểm cả một dự án tỷ đô với một công ty có hồ sơ rủi ro cao như Hứa Gia sao? Hay cô nghĩ, một bản vẽ có thể xóa bỏ được tội lỗi của kẻ đã đẩy cha tôi vào đường cùng?”
Thanh Mai cảm thấy máu dồn lên não. Cô siết chặt tay đến mức móng tay đâm vào da thịt.
“Tôi không ở đây để bào chữa cho cha tôi! Tôi ở đây để chứng minh năng lực của bản thân!” cô phản bác, giọng nói hơi run lên nhưng mạnh mẽ. “Nếu ông muốn nhắc đến quá khứ, xin hãy điều tra kỹ lưỡng hơn. Mười năm trước, vụ sụp đổ đó không phải chỉ có một nạn nhân!”
Minh Hạo đứng dậy, tiến lại gần Thanh Mai. Khoảng cách gần khiến cô cảm nhận được sức ép từ hơi thở lạnh lùng của anh ta.
“Tôi điều tra rất kỹ, Hứa Thanh Mai,” anh ta ghé sát, nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy. “Và tôi sẽ khiến cô trả giá cho từng viên gạch mà cha cô đã đánh cắp.”
Tối đó, khi trở về căn hộ cũ kỹ của mình, Thanh Mai hoàn toàn kiệt sức. Cô thấy em gái mình, Hứa Thanh Vy, đang ngồi trên sofa, gương mặt cau có dán vào điện thoại. Bé An, cô cháu gái năm tuổi, đang chơi lắp ghép trên sàn nhà.
“Chị về rồi,” Thanh Vy càu nhàu, không ngẩng đầu. “Hôm nay em ra ngoài gặp bạn, chị về trễ vậy Bé An suýt nữa đã khóc.”
Thanh Mai thở dài, cố gắng giữ giọng điềm đạm. “Chị xin lỗi, Vy. Chị đang cố gắng hết sức để cứu công ty và lo tiền phẫu thuật cho An. Em có thể phụ giúp chị một chút được không? Chỉ cần đón Bé An từ nhà trẻ và chăm sóc con bé sau giờ học.”
“Lại công ty, lại tiền bạc! Chị luôn nói vậy!” Thanh Vy quăng điện thoại xuống, đứng bật dậy. “Em đã nói rồi, công ty đó đã chết rồi! Chị gánh vác nó làm gì? Chị nghĩ mình là anh hùng sao? Cha đã làm gì thì cứ để đó đi. Em muốn có tiền để đi học thiết kế, muốn đi du học, chứ không phải ngày nào cũng ở cái nhà cũ nát này làm bảo mẫu!”
Thanh Vy bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại. Bé An giật mình, đôi mắt to tròn nhìn Thanh Mai đầy lo lắng.
“Dì Mai, dì Mai không sao chứ?” Bé An ôm lấy con gấu bông cũ kỹ, giọng nói yếu ớt.
Thanh Mai quỳ xuống, ôm chặt lấy Bé An, hít hà mùi hương trẻ thơ của con bé. Đây là nguồn sức mạnh duy nhất của cô.
“Dì Mai không sao. Dì chỉ hơi mệt thôi. Bé An của dì ngoan lắm. Sắp tới, An sẽ khỏe mạnh, chúng ta sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp, có sân vườn rộng lớn, con nhé?”
“Ngôi nhà có nắng ấm không ạ?”
“Có, sẽ có rất nhiều nắng ấm.”
Ngôi nhà, công ty, sự minh oan, và sức khỏe của Bé An... tất cả đều dồn lên vai Thanh Mai, khiến cô cảm thấy như một kiến trúc sư đang cố gắng chống đỡ cả một công trình sắp sụp đổ.
Hai ngày sau, vào một buổi chiều mưa tầm tã, Thanh Mai nhận được một email từ Tập đoàn Lục Thị. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một lời từ chối lịch sự, hoặc một email lạnh lùng như tính cách của Minh Hạo.
Nhưng nội dung email khiến cô sững sờ.
Thông Báo Trúng Thầu Sơ Bộ.
Kiến Trúc Hứa Gia đã vượt qua vòng loại hồ sơ để trở thành một trong hai đơn vị được xem xét cuối cùng cho Dự án Thành Phố Xanh.
Điều kiện đi kèm: Tập đoàn Lục Thị yêu cầu Kiến Trúc Hứa Gia phải ký một Hợp Đồng Hợp Tác Giám Sát Kỹ Thuật Đặc Biệt với Lục Thị trong suốt giai đoạn thiết kế và thi công.
Ngay sau đó là một cuộc gọi điện thoại, từ số máy riêng của Minh Hạo.
“Hợp đồng đã được gửi đến email cô. Cô có ba tiếng để ký và xác nhận.” Giọng anh ta vẫn lạnh lẽo.
“Tại sao? Tại sao lại là chúng tôi? Và Hợp đồng Giám sát này là gì?” Thanh Mai hỏi, cảm thấy nghi ngờ.
“Thiết kế của cô đạt yêu cầu. Nhưng năng lực tài chính và quản lý rủi ro của công ty cô bằng không. Đây là thỏa thuận, Hứa Kiến trúc sư,” Minh Hạo trả lời cộc lốc. “Hợp đồng này quy định cô phải trực tiếp tham gia mọi khâu, và mọi quyết định của cô phải được sự chấp thuận của tôi, Tổng Giám Sát Kỹ Thuật.”
Minh Hạo đang biến cô thành con rối, hay tệ hơn, biến cô thành một công cụ dưới sự kiểm soát hoàn toàn của anh ta. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Anh ta không chỉ muốn tiền, anh ta muốn hành hạ cô, muốn kiểm soát cô.
“Nếu tôi không ký?”
“Thì dự án sẽ thuộc về đối thủ của cô. Và công ty cô, như tôi đã nói, sẽ sụp đổ. Cô không còn lựa chọn nào khác, Hứa Thanh Mai. Cô cần tiền để xây dựng lại danh tiếng và cứu đứa cháu gái bệnh tật của cô, phải không?”
Lời nói đó như một cú đánh chí mạng. Anh ta đã điều tra về Bé An.
Minh Hạo kết thúc cuộc gọi. Thanh Mai nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên màn hình, đặc biệt là dòng chữ: Lục Minh Hạo - Tổng Giám Sát Kỹ Thuật.
Cô cắn chặt môi, cảm thấy sự bất lực dâng trào. Giữa danh dự và mạng sống của Bé An, cô không có quyền lựa chọn. Cô phải chiến đấu theo luật chơi của anh ta, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc cô phải chịu đựng sự hành hạ và căm ghét từ người đàn ông này mỗi ngày.
Thanh Mai đưa tay ra, đặt ngón tay cái lên tập tài liệu, bấm nút "Ký Tên Điện Tử".
Cô vừa ký vào một bản hợp đồng sinh tử. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ làm việc trực tiếp dưới sự giám sát của kẻ thù. Nhưng cô tự nhủ, cô sẽ biến địa ngục này thành cơ hội để làm rõ mọi chuyện, và Kiến Tạo Nắng Ấm cho gia đình mình.