kiến tạo nắng ấm

Chương 2: Luật Chơi Của Kẻ Thù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Thành Trì Lục Thị

Sáng hôm sau, Hứa Thanh Mai đứng trước cửa trụ sở Tập đoàn Lục Thị. Đó là một khối kiến trúc bằng kính và thép sừng sững, cao chọc trời, phản chiếu ánh nắng chói chang, hoàn toàn tương phản với tòa nhà cũ kỹ, xám xịt của Kiến Trúc Hứa Gia. Lục Thị không chỉ là một công ty, nó là một thành trì của quyền lực và sự hoàn hảo, nơi không có chỗ cho những người thất bại hay những "di sản sắp sụp đổ" như lời Lục Minh Hạo đã nói.

Thanh Mai mặc chiếc áo vest đen phẳng phiu nhất, tóc búi cao gọn gàng, nhưng dưới lớp trang phục chỉnh tề, cô cảm thấy như một chiến binh trần trụi bước vào chiến trường mà không có giáp bảo vệ. Cô mang theo một tập hồ sơ mỏng, toàn bộ tinh hoa thiết kế của Kiến Trúc Hứa Gia, và một tâm thế sẵn sàng đối mặt với sự sỉ nhục.

Văn phòng của Tổng Giám đốc Lục Minh Hạo nằm ở tầng cao nhất, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố – bao gồm cả khu đất vàng của Dự án Thành Phố Xanh. Vừa bước chân vào, Thanh Mai đã bị choáng ngợp bởi sự tối giản, sang trọng và lạnh lẽo. Tường kính từ sàn đến trần, một chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ óc chó nguyên khối và không một chi tiết thừa thãi nào.

Minh Hạo đã ở đó, đứng quay lưng lại, nhìn ra khung cảnh rộng lớn. Anh ta khoác lên mình bộ vest đen quyền lực, trông như một vị vua đang ngắm nhìn vương quốc của mình.

“Cô đúng giờ, Hứa Kiến trúc sư,” Minh Hạo nói mà không quay lại, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh mịch. “Tôi đã nghĩ, với cái tôi của cô, cô sẽ tìm cách trì hoãn.”

Thanh Mai bước thẳng đến giữa phòng, đặt tập hồ sơ lên bàn. “Tôi đến đây vì công việc, Tổng giám đốc Lục. Và vì Bé An. Tự trọng của tôi không phải là thứ để ông đem ra cá cược.”

Minh Hạo từ từ quay người lại. Ánh mắt anh ta chứa đựng sự mỉa mai, nhưng sâu thẳm lại có một tia phức tạp khó tả.

“Tốt. Vậy hãy nói về công việc. Hôm qua cô đã ký Hợp đồng Giám sát Đặc biệt. Nó quy định rõ: cô là người thiết kế, nhưng tôi là người chỉ huy. Mọi hoạt động của Hứa Gia đều phải được tôi phê duyệt. Và điều đầu tiên tôi muốn cô làm là chứng minh Hứa Gia không phải là một cái tên chết.”

Anh ta đưa tay ra hiệu cho thư ký mang vào một chồng bản vẽ.

“Đây là bản quy hoạch tổng thể của Thành Phố Xanh. Thiết kế của cô về khu dân cư và công viên sinh học rất tốt. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra một vấn đề chí mạng.” Minh Hạo dùng bút laser chỉ vào một khu vực trên bản vẽ. “Khu vực này, theo thiết kế của cô, là Tòa Tháp Sinh Thái – linh hồn của dự án. Nhưng theo báo cáo khảo sát địa chất mới nhất của Lục Thị, đây là khu vực có nền đất yếu nhất, có nguy cơ lún sụt cao. Nếu không thay đổi kiến trúc, tòa tháp sẽ sụp đổ trong vòng mười năm.”

Thanh Mai nhíu mày, tiến lại xem xét. “Không thể nào. Báo cáo khảo sát ban đầu của chúng tôi không ghi nhận điều đó.”

“Đó là khảo sát mười năm trước, Hứa Kiến trúc sư,” Minh Hạo nhếch mép. “Địa chất thay đổi. Tài liệu này là của Lục Thị, chi tiết, chính xác đến từng centimet. Cô tin tưởng vào một báo cáo cũ kỹ của Hứa Gia, hay tin vào công nghệ tiên tiến của Lục Thị?”

Thanh Mai im lặng. Cô biết Lục Thị có công nghệ vượt trội. Đây không chỉ là một thử thách chuyên môn, mà là một đòn giáng mạnh vào sự tự tin của cô.

“Tôi cần cô thiết kế lại hoàn toàn Tòa Tháp Sinh Thái, chuyển đổi nó thành một tổ hợp kiến trúc hoàn toàn mới, vừa đảm bảo tính bền vững, vừa chịu được nền đất yếu, mà vẫn giữ được tinh thần ‘xanh’ của dự án.”

“Thời hạn là bao lâu?” Thanh Mai hỏi.

“Bốn mươi tám tiếng.”

Thanh Mai sững sờ. “Bốn mươi tám tiếng? Đó là một công trình quy mô lớn! Nó đòi hỏi ít nhất hai tuần làm việc miệt mài của cả một đội ngũ.”

“Cô không có đội ngũ, chỉ có mình cô. Và cô không có hai tuần,” Minh Hạo đáp trả lạnh lùng. “Đây là luật chơi của tôi. Nếu cô không hoàn thành, tôi sẽ xem đó là vi phạm hợp đồng. Hứa Gia sẽ bị loại khỏi dự án, và cô sẽ phải đền bù hợp đồng giám sát. Cô biết điều đó sẽ đồng nghĩa với gì rồi đấy – Bé An.”

Anh ta dùng tên cháu gái cô như một vũ khí. Sự căm phẫn dâng lên trong lòng Thanh Mai, nhưng cô không thể gục ngã.

“Được. Tôi chấp nhận. Tôi sẽ làm.”

“Tốt. Thư ký sẽ sắp xếp cho cô một văn phòng tạm thời ngay trong khu vực này. Tôi muốn cô làm việc dưới tầm mắt tôi, từng phút, từng giây.”

2. Áp Lực và Sự Rạn Nứt Trong Lòng Thù Hận

Văn phòng tạm thời của Thanh Mai là một căn phòng nhỏ, kín mít, đối diện trực tiếp với phòng làm việc khổng lồ của Minh Hạo. Cô có cảm giác mình là một con vật bị nhốt trong lồng kính, mọi hành động đều bị quan sát.

Thanh Mai dốc toàn bộ tâm trí vào công việc. Cô biết, để giải quyết vấn đề nền đất yếu, cô không thể chỉ thay đổi hình dáng bên ngoài mà phải tìm ra một giải pháp kết cấu hoàn toàn mới, một kiểu "kiến trúc nhẹ" chưa từng được áp dụng tại thành phố này.

Minh Hạo thỉnh thoảng đi ngang qua, ánh mắt anh ta không hề che giấu sự dò xét, xen lẫn một chút chờ đợi.

Vào khoảng bốn giờ chiều, khi Thanh Mai đang cố gắng tính toán lại tải trọng móng, một tiếng "cạch" vang lên. Cô ngẩng đầu. Minh Hạo đang đứng ở cửa, tay cầm hai ly cà phê.

“Tôi nghĩ cô cần cái này,” anh ta đặt một ly cà phê đen không đường lên bàn cô.

Thanh Mai ngạc nhiên. “Cảm ơn. Nhưng tôi không nghĩ Tổng giám đốc Lục lại hào phóng như vậy.”

“Đây là công cụ. Tôi không muốn một kiến trúc sư quan trọng lại gục ngã vì thiếu caffeine,” Minh Hạo lạnh nhạt giải thích. Anh ta cầm ly cà phê còn lại, đứng dựa vào khung cửa.

“Ông muốn gì?” Thanh Mai hỏi thẳng.

“Tôi muốn xem. Xem cô có thực sự giỏi như bản thiết kế không, hay chỉ là danh tiếng hư ảo mà cha cô để lại.”

“Cha tôi… ông ấy là một kiến trúc sư vĩ đại,” Thanh Mai nhấn mạnh từng chữ. “Ông ấy bị người khác hãm hại.”

Minh Hạo khịt mũi. “Vĩ đại? Kẻ vĩ đại sẽ không bao giờ đẩy đối tác của mình vào chỗ chết. Cha tôi đã mất tất cả vì sự tham lam của cha cô. Cha tôi đã tin tưởng ông ta.” Giọng anh ta trầm xuống, ẩn chứa nỗi đau không thể xóa nhòa.

“Nếu ông đã tin chắc như vậy, tại sao lại cho tôi cơ hội này? Chỉ để hành hạ tôi thôi sao?”

Minh Hạo uống một ngụm cà phê. Anh ta nhìn Thanh Mai, ánh mắt sắc như dao cạo.

“Hành hạ chỉ là một phần nhỏ của kế hoạch. Cô đã nói đúng một điều: tôi muốn sự thật. Tôi muốn biết liệu con gái của một ‘kẻ lừa đảo’ có thực sự có tài năng, hay chỉ là một bản sao kém cỏi đang cố gắng vá víu một cái tên rách nát. Nếu cô thất bại, sự sụp đổ của cô sẽ là bằng chứng cuối cùng cho thấy toàn bộ gia tộc Hứa Gia đều mục nát từ trong ra ngoài.”

Minh Hạo bỏ đi, để lại căn phòng với mùi cà phê đậm đặc và sự uất nghẹn. Thanh Mai siết chặt ly cà phê. Cô phải chiến thắng, không chỉ vì Bé An, mà còn vì danh dự cuối cùng của cha cô.

Trong lúc Thanh Mai đang lao đao trong chiến trường thương trường, Hứa Thanh Vy lại đang vướng vào một rắc rối cá nhân.

Thanh Vy, cô gái 19 tuổi, xinh đẹp nhưng bồng bột, cảm thấy ngột ngạt dưới áp lực của gia đình và cái bóng của công ty sắp sụp đổ. Cô khao khát cuộc sống xa hoa, ước mơ du học thiết kế thời trang, nhưng lại không có tiền.

Cô lén lút tìm gặp Lý Thạch, một người quen cũ của cha, một tay chơi xe có máu mặt từng có quan hệ làm ăn mập mờ với Hứa Gia.

“Anh Thạch, anh có thể cho em vay một khoản nhỏ được không?” Thanh Vy nói, giọng nói cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tay lại run rẩy.

Lý Thạch ngồi trong chiếc xe thể thao bóng loáng, cười nhếch mép. “Ồ, Hứa tiểu thư. Cô em gái xinh đẹp của kiến trúc sư tài ba. Tiền bạc thì dễ thôi. Nhưng cô biết luật rồi. Không ai cho vay không công. Đặc biệt là gia đình cô, đang nợ nần chồng chất, vay tiền của tôi thì phải có thế chấp chứ.”

“Em… em sẽ làm việc để trả,” Thanh Vy vội vàng nói. “Chị em đang có dự án lớn với Tập đoàn Lục Thị, khi có tiền, em sẽ trả ngay.”

Lý Thạch cười lớn, tiếng cười nghe ghê rợn trong không gian vắng lặng. “Lục Thị? Cô em gái cô đang làm việc dưới tay Lục Minh Hạo, kẻ thù của cha cô đấy. Cô nghĩ Lục Minh Hạo sẽ để cho Hứa Gia ngóc đầu lên sao? Thôi, đừng nói chuyện viển vông. Tôi có một đề nghị.”

Hắn đưa cho Thanh Vy một chiếc phong bì mỏng. “Trong này là 10 triệu. Đổi lại, tôi cần cô em một việc. Thông tin mật về dự án Thành Phố Xanh. Chỉ là một vài chi tiết nhỏ về khu đất và tiến độ thôi.”

Thanh Vy choáng váng. Bán thông tin mật của công ty? Của chị gái mình?

“Không! Tôi không thể làm vậy!”

“Cô nghĩ kỹ đi. Nếu không có tiền, cô sẽ không bao giờ được đi du học. Cô sẽ mãi mãi bị nhốt trong cái nhà cũ kỹ đó, mãi mãi phải làm bảo mẫu cho đứa cháu phiền phức kia. Đây là cơ hội duy nhất để cô thoát ra.”

Thanh Vy nhìn chiếc phong bì. Ước mơ, sự khao khát tự do, và sự ích kỷ tuổi trẻ đã nhấn chìm lương tâm cô. Cô biết nếu chị gái biết, mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhưng cô quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại.

“Được… nhưng tôi chỉ cung cấp thông tin không quá quan trọng thôi.”

Lý Thạch cười đắc thắng. “Tốt. Cô em thông minh lắm. Nhớ, đây chỉ là khởi đầu.”

Thanh Vy cầm chiếc phong bì, cảm thấy lạnh buốt trong lòng. Cô vừa bước một bước chân vào vũng lầy nguy hiểm, đẩy chị gái mình vào tình thế khó khăn hơn.

3. Khoảnh Khắc Giao Thoa

Đã gần hai mươi tiếng kể từ khi Thanh Mai bắt đầu lao vào nhiệm vụ bất khả thi. Cô gần như không chợp mắt, chỉ dựa vào cà phê và ý chí. Khuôn mặt cô hằn lên sự mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực.

Cô đã tìm ra giải pháp: Kiến trúc Trụ Rỗng – một thiết kế nhẹ tải, sử dụng hệ thống trụ cọc sâu và vật liệu polymer cường lực, giúp phân tán tải trọng lên bề mặt rộng hơn, giống như cách rễ cây bám sâu vào đất yếu. Đây là một khái niệm táo bạo, đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối.

Lúc 1 giờ sáng, Thanh Mai vẫn đang cắm cúi vẽ phác thảo tay cho một chi tiết kết cấu phức tạp. Bỗng, văn phòng tối om.

Cúp điện.

Thanh Mai giật mình. Cô tìm điện thoại, bật đèn pin, tiếng thở dài đầy bực bội.

“Lục Thị mà cũng có lúc cúp điện sao?” cô lẩm bẩm.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ hành lang. Thanh Mai nín thở, cảnh giác.

Minh Hạo xuất hiện, tay cầm một chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt anh ta, khiến nửa kia chìm trong bóng tối. Anh ta không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen được xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc.

“Phòng cô tối nhất. Tôi kiểm tra xem cô còn sống không,” Minh Hạo nói, giọng nói có vẻ hơi khàn, như vừa trải qua một buổi làm việc dài.

“Tôi chưa chết vì công việc đâu. Tôi chỉ ghét phải làm việc trong bóng tối,” Thanh Mai trả lời.

Minh Hạo tiến vào, đặt chiếc đèn pin lên bàn, chiếu sáng khu vực bản vẽ của cô. Anh ta nhìn vào những phác thảo chi chít của cô.

“Trụ Rỗng? Một giải pháp liều lĩnh. Cô thực sự dám nghĩ tới việc sử dụng vật liệu polymer cường lực cho một công trình cao tầng ở đây sao?”

“Tôi không còn lựa chọn nào khác. Trừ khi ông muốn Tòa Tháp Sinh Thái của mình biến thành Tòa Tháp Hư Vô trong vòng mười năm,” Thanh Mai đáp. “Sự liều lĩnh là cần thiết khi đối mặt với những vấn đề cố hữu.”

Minh Hạo im lặng một lúc. Anh ta lấy từ trong túi ra một thanh chocolate đen. Anh ta bẻ một nửa và đưa cho Thanh Mai.

“Ăn đi. Năng lượng. Tôi không muốn nghe lý do cúp điện khiến cô thất bại.”

Thanh Mai lưỡng lự, rồi nhận lấy. “Cảm ơn.”

Họ ngồi đối diện nhau trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pin nhỏ bé chiếu sáng bản vẽ và khuôn mặt mệt mỏi của họ.

“Cha cô từng nói,” Minh Hạo đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Kiến trúc không phải là xây những ngôi nhà cao nhất, mà là xây những ngôi nhà tồn tại lâu nhất.”

Thanh Mai ngước nhìn anh ta, kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh ta nhắc đến cha cô một cách không phải để chỉ trích.

“Ông ấy… ông ấy nói vậy khi nào?”

“Mười một năm trước. Trong bữa tiệc khai trương Kiến Trúc Hứa Gia mới. Tôi là một cậu nhóc theo cha đến đó. Ông ấy nói với tôi rằng, ‘Lục tiểu tử, cháu hãy nhớ. Vật chất có thể tan rã, nhưng ý chí thì không.’”

Minh Hạo đột nhiên đứng dậy, quay lưng lại. “Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cha cô, Hứa Thanh Mai. Tôi đã coi ông ấy là thần tượng.”

“Vậy tại sao… tại sao bây giờ ông lại hành động như vậy?” Thanh Mai hỏi, hy vọng mong manh rằng cô có thể tìm thấy một tia sáng của sự tha thứ trong lòng anh ta.

Minh Hạo quay lại, gương mặt anh ta lại chìm vào bóng tối.

“Vì sự ngưỡng mộ càng lớn, sự phản bội càng đau đớn. Cô nói đúng, mười năm trước không chỉ có một nạn nhân. Cha tôi tin rằng cha cô đã phản bội. Ông ấy mất tất cả, và sau đó… ông ấy mất cả sinh mạng. Tôi không thể chấp nhận rằng sự sụp đổ đó là một tai nạn. Tôi tin rằng cha cô đã lừa gạt. Và tôi sẽ tìm ra bằng chứng, từng viên gạch một.”

Minh Hạo tiến đến gần hơn, cúi thấp người.

“Và tôi sẽ không để cô xây dựng ‘Nắng Ấm’ trên nền móng đổ nát đó. Tôi sẽ lật tung mọi thứ. Kể cả… việc điều tra về Bé An. Tôi biết rõ con bé bệnh nặng như thế nào. Nếu cô muốn bảo vệ nó, hãy thắng tôi bằng chính tài năng của cô.”

Anh ta cố tình nhấn mạnh sự tàn nhẫn để che giấu một sự thật khác: anh ta đang tìm kiếm sự thật, chứ không chỉ là sự trả thù mù quáng. Anh ta cần Thanh Mai chứng minh cha cô vô tội bằng chính năng lực và nhân cách của cô.

Thanh Mai nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề nao núng. “Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy. Danh dự của cha tôi, và tương lai của Bé An, đều sẽ do chính tay tôi Kiến Tạo.”

Minh Hạo nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ. “Tốt. Sáng mai, 9 giờ. Tôi muốn thấy bản thiết kế cuối cùng.”

Anh ta rời đi. Tiếng bước chân của anh ta khuất dần. Thanh Mai ngồi lại trong bóng tối, cô đã có thêm động lực. Minh Hạo không chỉ là kẻ thù, anh ta là một nhân chứng, một người bị tổn thương đang tìm kiếm công lý. Và anh ta đang cho cô một cơ hội, dẫu khắc nghiệt.

4. Tái Sinh Kiến Trúc Hứa Gia

Sáu giờ sáng hôm sau, Thanh Mai cuối cùng cũng hoàn thành. Cô đã thức suốt bốn mươi tiếng, nhưng bản thiết kế Trụ Rỗng nằm trên bàn sáng rực như một viên ngọc thô vừa được mài giũa. Cô đã đưa ra giải pháp sáng tạo, kết hợp kiến trúc cổ điển của Hứa Gia với vật liệu và công nghệ mới.

Lúc 9 giờ kém 5 phút, Thanh Mai bước vào văn phòng Minh Hạo. Anh ta đã chờ sẵn, không một chút biểu cảm.

“Cô có vẻ khá tự tin,” Minh Hạo nói.

“Đúng vậy. Tôi đã hoàn thành,” Thanh Mai đặt bản thiết kế xuống. “Kiến trúc Trụ Rỗng. Tải trọng được phân tán đều, không cần thay đổi quá nhiều cấu trúc của Tòa Tháp Sinh Thái, nhưng tăng cường độ bền bỉ gấp ba lần so với thiết kế ban đầu. Nó không chỉ giải quyết vấn đề nền đất yếu mà còn giảm thiểu chi phí vật liệu đến 15%.”

Minh Hạo im lặng xem xét, nét mặt dần dần thay đổi, từ sự khinh thường ban đầu sang sự tập trung, và cuối cùng là sự ngạc nhiên. Anh ta là một kiến trúc sư thiên tài, và anh ta nhận ra sự đột phá trong thiết kế này.

Anh ta nhìn Thanh Mai. Cô đã chiến thắng.

“Giải pháp thông minh. Vượt ngoài dự đoán của tôi.” Minh Hạo gập hồ sơ lại. “Nhưng đây mới chỉ là bản nháp sơ bộ. Cô sẽ phải chứng minh nó từng bước một. Và tôi vẫn là Tổng Giám Sát Kỹ Thuật.”

“Tôi biết,” Thanh Mai đáp, giọng điệu kiên định. “Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi ông thừa nhận Hứa Gia có thể xây dựng lại danh tiếng và niềm tin.”

Minh Hạo đứng dậy, tiến lại gần Thanh Mai.

“Thanh Mai,” anh ta gọi tên cô, lần đầu tiên không dùng danh xưng lạnh nhạt ‘Hứa Kiến trúc sư’. “Hãy nhớ rằng, nếu cô dám lừa dối tôi dù chỉ một lần, tôi sẽ phá hủy cô mà không hề hối tiếc. Nhưng nếu cô chiến thắng, tôi sẽ giúp cô Kiến Tạo Nắng Ấm. Tôi không bao giờ nói dối về lời hứa của mình.”

Lời nói của anh ta mang tính hai mặt, vừa là lời đe dọa, vừa là lời hứa. Thanh Mai nhận ra, cuộc chiến của cô với Lục Minh Hạo không phải là cuộc chiến giữa hai công ty, mà là cuộc chiến giữa hai tâm hồn bị tổn thương, cố gắng tìm kiếm công lý và sự thật đằng sau những đổ vỡ.

Cô gật đầu. “Tôi hiểu.”

Khi Thanh Mai rời khỏi văn phòng, cô cảm thấy một niềm hy vọng mong manh. Cô đã sống sót qua ngày đầu tiên trong địa ngục, và cô đã chứng minh được năng lực của mình. Nhưng cô không hề biết, trong lúc cô chiến đấu vì công ty, em gái cô – Thanh Vy – lại đang bắt đầu bán đi niềm tin đó cho kẻ thù thực sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×